Trịnh Tú Lan ngây người, bây giờ mới ý thức được bản thân lại lỡ lời rồi, liền nở ra một nụ cười nói: “Không… không có gì… không có gi… Hôm nay anh ấy đã nhập một lô dược liệu quý hiểm, đúng lúc phòng khám của tôi đang thiếu một sô dược liệu, người khác có muốn lấy cũng không được! Tôi đây không phải la đang vui mừng sao…”
“Thế à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh ấy đâu!”
Lý Ái Vân đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng nói.
Phan Lâm nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Anh cảm thấy đến lúc này đã không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm Lý Ái Vân bất cứ điều gi nữa.
Lý Ái Vân là một người thông suốt, thẳng thắn với cô rồi cô cũng sẽ tự cảm thấy cần phải giữ bí mật thân phận của Phan Lâm.
Đền lục cho dù Phan Lâm có đối đâu với vô số kẻ địch ở đại hội, Lý Ái Vân cũng se giải bộ như không biết.
Nhưng nếu như Lý Ái Vân không biết gì cả, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Ba người ngồi xuống, vui vẻ ăn một bửa cơm.
“Ái Vân, hôm nay tâm trạng em có vẻ không tệ nhỉ?”
Phan Lâm nhàn nhạt cười hỏi.
“Anh không biết à? Hôm nay bác sĩ Lâm đã giải quyết êm xuôi hết tất cả mọi chuyện rồi, Lâm Huy thua rồi.”
Lý Ái Vân cười nói.
“Thật à?”
“Em biết ngay mà, chủ tịch Lâm chắc chắn là đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi! Nếu không anh ấy sẻ không tổ chức ƈôи ȶɦịt chữa bệnh từ thiện này, bây giờ danh tiếng của Dương Hoa ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692926/chuong-901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.