*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oanh! Tiếng động cơ vang lên trêи đường lớn.
Bên trong xe, Phan Lâm yên lặng lái xe.
Lý Ái Vân cúi đầu, như là đang suy nghĩ cái gì, đôi tay nhỏ bé liên tục xoăn vào nhau, dường như vô cùng rối rắm.
Dường như vẫn chưa thể hiểu sự sắp xếp trong việc đó.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Hàn Long… Vì sao đối với anh cung kính như vậy?”
Cuối cùng, Lý Ái Vân ngẩng đầu lên, lên tiếng chất vấn.
Tuy rằng Hàn Long không có khom người cúi đầu đi xuống, nhưng hắn chính là lại chủ động bắt tay Phan Lâm.
Có thể làm cho Hàn Long chủ động bắt tay, cả Giang Thành chỉ có thể đếm được trêи đầu ngón tay.
“Vậy cô cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Tôi không rõ ràng lắm.”
Lý Ái Vân lắc lắc đầu.
“Kỳ thật đáp án rất đơn giản.”
“Đáp án gì cơ?”
Lý Ái Vân lập tức vặn vẹo cổ, gắt gao nhìn theo anh.
“Bởi vì, tôi… Chính là Lâm Đổng!”
Phan Lâm lãnh đạm cười.
Hắn nếu không cười chân thật, nụ cười này, thật làm cho Lý Ái Vân có chút không tin Chính là biểu hiện của Hàn Long lúc trước, lại quá mức khác thường...
Lý Ái Vân sao có thể nghĩ đến điều đó? “Tôi đã biết!”
Đột nhiên, Lý Ái Vân như là ý thức được cái gì, thấp giọng kêu lên..
“Cô nghĩ đến cái gì?”
Phan Lâm quay đâu.
“Anh đã đổ tiên vào Dương Hoa?”
Lý Ái Vân lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692890/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.