*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người Phan Ngữ Nhiên và Phan Chấn Hào vội vàng lên máy bay đến Yến Kinh.
Sắc mặt của Phan Ngữ Nhiên tối sầm, cả người Phan Chấn Hào và Phan Thanh vẫn còn đang run rẩy, vẻ mặt mỗi người đều trắng bệch ngồi cũng không yên.
“Sao lại có thể như vậy chứ…sao lại có thể như vậy được?”
Phan Thanh không ngừng lẩm bẩm, con ngươi của anh ta giãn ra và ngồi trêи ghế mà toàn thân đều run lên cầm cập.
“Anh ơi có phải anh có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cô tiếp viên thấy tình trạng của anh ta như vậy không khỏi cất tiếng hỏi.
Nhưng Phan Thanh hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói, cả người dường như đang chìm trong nỗi sợ hãi tột độ vẫn run lên như cũ.
“Anh ơi…anh ơi…”
Cô tiếp viên lại gọi thêm mấy câu.
“Cậu ấy không sao đâu chỉ là hơi mệt mỏi một chút nghỉ ngơi là được rồi, cô cứ đi bận việc của mình đi.”
Phan Chấn Hào đang ngồi bên cạnh cố nặn ra một nụ cười và nói với cô tiếp viên.
“Dạ vâng thưa anh, nếu như có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Cô tiếp viên mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Nhưng khi cô tiếp viên đó vừa mới rời khỏi thì nụ cười trêи mặt của Phan Chấn Hào chậm rãi biến mất.
Một tay của anh ta siết chặt lấy tay vịn của ghế, ngay sau đó tuy rằng trêи khuôn mặt của anh ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692385/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.