*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Vũ Hải đờ người ra.
Anh ta không ngờ rằng Ưng Thanh Hải lại có thể nói ra những lời này.
Nhìn Văn Vũ Hải ngây ra như vậy, khóe miệng Ưng Thanh Hải khẽ nhếch lên, lắc đầu vỗ võ vào người Văn Vũ Hải: “Người anh em này, đừng lo lắng, tôi vẫn sẽ giúp đỡ ba cậu, cho dù tôi không ra tay, tên bác sĩ Lâm kia trừ khử ông ấy cũng sẽ lại gây phiền phức cho tôi thôi.
Vậy nên đây không chỉ là đang giúp ba cậu, mà còn là đang giúp chính tôi nữa.
Tuy trong lòng Văn Vũ Hải cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cảm tạ lần nữa.
Ưng Thanh Hải quay người lại, liếc nhìn chỗ Phan Lâm, điềm đạm nói: “Bác sĩ Lâm, dừng lại đi.”
Lúc này, Phan Lâm đang bóp cổ Văn Minh Tâm, mặt không chút cảm xúc nhìn Ưng Thanh Hải.
“Đừng đánh nữa, nghe tôi, dừng lại đi.”
Ưng Thanh Hải nói.
Có một sự tự tin không thể phủ nhận trong đôi mắt đó.
Như thể anh ta cho rằng những gì mình nói chính là Thánh chỉ vậy! Nhưng Phan Lâm lại cho rằng mọi lời nói của Ưng Thanh Hải đều là một trò cười.
“Dừng lại? Tôi phải nghe à? Ai? Là cái thá gì?”
Phan Lâm nói.
Một lúc bốn câu hỏi, Ưng Thanh Hải ngay lập tức khẽ nheo mắt lại.
“…Nói gì cơ?”
Anh ta lãnh đạm nói.
To gan! Hỗn xược!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692298/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.