*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tên này không chống nổi nữa à?”
“Nhìn dáng vẻ anh ta không giống dáng vẻ của người bị thương…”
“Đúng đấy, anh ta sao vậy?”
“Ha, mọi người không nhìn ra anh ta vừa tự châm kim cho mình sao? Nhìn dáng vẻ anh ta châm kim đó còn không phải là châm cứu sao? Tất cả các kim châm đều cắm vào người hết, lấy đâu ra cách châm cứu này vậy? Tôi thấy anh ta phân nửa là đang châm loạn lên, chỉ có người bị vấn đề thân kinh mới làm như vậy thôi.”
“Có lí đấy! Dáng vẻ anh ta hình như rất đau khổ”
“Đừng phí lời nữa, nhanh chóng rút hết kim châm trêи người giáo chủ xuống, sau đó đánh tên khốn nạn này đi, anh ta dám giở trò lưu manh với giáo phái chúng ta, lân này nhất định phải trị anh ta ra trò!”
“Được!”
Người của giáo phái lần lượt xông qua, có người định lên rút hết kim châm trên người Văn Minh Tâm nhưng lại bị Văn Minh Tâm ngăn cản.
“Ba, ba làm gì vậy?”
Văn Vũ Hải cũng xông tới, khó hiểu nhìn ông.
“Đừng rút loạn!”
Văn Minh Tâm cắn răng nói: “Kim châm này của anh ta ở ngay sát tử huyệt của ba, nếu như mấy đứa rút loạn, chẳng may chạm vào tử huyệt thì ba không chết cũng bị trọng thương, vậy nên mấy đứa đừng có làm loạn!”
“Nhưng… nhưng bọn con không rút thì phải làm sao? Hay là… con đi gọi người ở viện tới?”
Văn Vũ Hải nói.
“Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692296/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.