*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm được dìu vào chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Người nhà của một bệnh nhân rót cho anh một tách trà, nhưng lúc này anh thậm chí không còn sức để cầm cốc.
Xoảng.
Chén trà tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Để cho tôi.”
Tú Lan nhanh chóng rót một cốc nước khác và cẩn thận đút cho Phan Lâm.
Uống trà xong, Phan Lâm gục xuống ghế thở hổn hển.
Thực ra, thể lực của anh không đến nỗi tệ như thế.
Tuy nhiên, tối hôm qua luyện công quá muộn, tiêu hao năng lượng quá nhiều, triệu chứng của năm bệnh nhân này cũng khá phiên phức, nên đã tiêu hao gần hết khí lực trong cơ thể, nên mới dẫn đến kết quả này.
“Thần y, cậu không sao chứ?”
Một ông lão cẩn thận hỏi.
“Tôi không sao… Phan Lâm nở nụ cười: “Mau đưa bệnh nhân về nhà điêu dưỡng đi, mấy ngày nữa bọn họ có thể đi lại bình thường.”
“Có thật không?”
“Cảm ơn thần y, cảm ơn!”
“Cậu đúng là Hoa Đà tái sinh!”
Người nhà bệnh nhân kϊƈɦ động nói, còn có người quỳ xuống tại chỗ, nhưng bị Phan Lâm ngăn lại.
Bầu không khí trong bệnh xá trở nên vô cùng ấm áp.
Mấy viên cảnh sát liếc nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
Phan Lâm nhìn thấy sự băn khoăn của bọn họ, nói: “Được rồi mọi người, không có gì nữa thì hãy về đi, chúng tôi cũng nên đến cục cảnh sát phối hợp điều tra rồi!”
“Thần y, anh chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/692054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.