Cả người Ninh Vô Tâm đau nhức, đẩy đẩy cái người đang đè trên người mình ra, “Đứng lên, nặng quá…”
Thạch Cảnh Uẩn, à không, Nghiêm Vân Khải lật người để Ninh Vô Tâm nằm trên người mình, vẫn sống chết ôm lấy y, vùi đầu vào hõm vai y, tiếng buồn buồn, “Không buông. Buông ra ngươi lại chạy.”
Ninh Vô Tâm cười khổ, “Trong thành giới nghiêm, ta có thể đi đâu được?”
Giọng nói buồn buồn lại truyền tới từ hõm vai, “Nếu như không phải do giới nghiêm, ngươi thấy được ta đã chạy mất từ lâu rồi.”
Ninh Vô Tâm im lặng.
Lời này ngược lại không sai.
Qua một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Vân Khải vang lên “Ngươi cho là vì sao Đại Nguyệt thành lại giới nghiêm lâu như vậy?”
Ninh Vô Tâm ngây người, “Ngươi… Ngươi làm?”
“Nếu không bao vây để ngươi ở nơi này, làm sao mà ngươi nói chuyện với ta được.”
Ninh Vô Tâm triệt để câm nín.
Qua một lúc lâu y mới nhỏ giọng nói, “Ta rời đi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi.”
Nghiêm Vân Khải uất ức nói, “Ngươi cho là tốt cho ta, nhưng ngươi có biết ta đau khổ như thế nào hay không.”
Mắt Ninh Vô Tâm cũng cay cay, đâu phải chỉ có một mình hắn đau khổ chứ?
Nghiêm Vân Khải ngẩng đầu nhìn y, thận trọng nói, “Nếu như ta nói cho ngươi biết, một năm sau ta có thể khiến ngươi đường đường chính chính làm nam thê của ta, vậy ngươi còn muốn rời đi không?”
Ninh Vô Tâm ngơ ngác, “Ở Tường quốc?”
“Ừ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-nguoi-that-cao-lanh/2249073/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.