Cả ngày đầu óc hỗn loạn nặng nề, tất cả mọi người đều phải dựa vào cháo trắng mà ba người Ngụy Thanh Trì, Phùng Bách và Vạn Chính nấu mới miễn cưỡng lấp đầy bụng, người nào cũng kêu khổ. Lâm Văn Kính mắng chửi cả ngày, đến tối vẫn không ngừng mắng, cho đến lúc uống xong cháo trắng buổi đêm mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Ba người bàn bạc với Nghiêm Vân Khải, mọi người mặc dù không cần chạy đến mao xí nữa, nhưng thân thể lại yếu hơn trước. Vì tránh xảy ra việc tương tự như của Tôn Nghị, tối nay nhất định phải khóa gian phòng của từng người lại.
Nghiêm Vân Khải suy nghĩ hỗn loạn cả ngày vẫn không giải được câu đố. Hắn cũng thầm nóng nảy, nhưng đến đêm lại mệt đến không nhấc nổi mi mắt, vì vậy đành tạm thời ngừng suy nghĩ.
Một đêm ngon giấc, buổi sáng khi trời sáng, Nghiêm Vân Khải mở mắt, cảm thấy cơn sốt đã bớt hơn nửa. Hắn lắc lắc đầu, mặc quần áo tử tế, quyết định hôm nay nhất định phải giải được câu đố kia, lại cẩn thận điều tra thi thể và phòng của Tôn Nghị, xem có thể tìm được dấu vết nào hay không.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, phát hiện khóa đã được mở, sau đó đi ra cửa, lúc đi ngang qua phòng Bành Triệu chợt kinh ngạc.
Trên đất nằm một thi thể không có đầu, khắp nơi toàn máu tươi. Vóc người, màu da và quần áo trên người rõ ràng là của Bành Triệu.
Nghiêm Vân Khải vội vàng ngồi xổm xuống điều tra thi thể Bành Triệu. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-nguoi-that-cao-lanh/2249050/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.