Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mặc Ngôn mở cửa cho tất cả mọi người, Lâm Văn Kính tức giận nói: “Tại sao đêm qua ngươi thả hai người họ ra? Có người nào chết không? Có phải các ngươi cùng phe đúng không?”
Nghiêm Vân Khải nhìn gã, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho gã.
Cho tới giờ hắn chưa từng bị ngu, cho nên không biết cảm giác khi ngu là gì.
Ngu dễ thương còn được, nhưng gã cứ cố tình ngu tự nhiên.
Nghiêm Vân Khải nói: “Hôm nay mời mọi người ra là muốn làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, để mọi người không nghi ngờ lẫn nhau, trong lòng có khúc mắc.”
Ngụy Thanh Trì hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Vương gia nói đã tìm ra hung thủ, chẳng lẽ hung thủ là một người trong bốn chúng ta?”
Nghiêm Vân Khải cười nói: “Trước không nói đến hung thủ, chúng ta nói lại tình huống mấy ngày gần đây qua một lượt đã.”
Mọi người nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn nhau một lượt, cuối cùng gật đầu đồng ý, đoàn người đến phòng chính ngồi.
Nghiêm Vân Khải nói: “Mọi người đã nghe qua tên tổ chức “Phệ Viêm” chưa?”
Ngụy Thanh Trì nói: “Nửa năm qua, chuyện về “Phệ Viêm” đã truyền khắp bốn nước, sao lại không biết?”
Nghiêm Vân Khải gật đầu nói: “Thủ lĩnh của Phệ Viêm ở Thuấn quốc luôn ẩn thân trong triều đình, trừ thuộc hạ bên người hắn ra thì không ai biết hắn là ai.”
Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn mọi người một vòng: “Sau khi điều tra và kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-nguoi-that-cao-lanh/2249041/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.