Biết rõ sự ngoan độc của y, sự vô tình của y, nhưng tâm của nàng ta đã sớm đặt lên người y rồi. Vì y nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Thậm chí nàng có thể phản bội cả Thái hậu. Nhưng bảo nàng ta phải hủy đi đứa nhỏ của Vương phi thì nàng thật sự không xuống tay được, đó chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé, hơn nữa, nếu làm không tốt, người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nàng ta muốn giúp y nhưng lại không muốn hại tính mạng người khác. Vì vậy, cho dùy lời hứa sẽ để nàng ta làm thiếp có bao nhiêu cám dỗ thì nàng ta cũng không thể đi hại người được, nàng ta thật sự không thể hạ thủ, huống chi, trước kia Vương phi đối với nàng ta cũng không tệ, lần đó, Vương phi rõ ràng đã phát hiện ra nàng ta phản bội nhưng vẫn thả nàng đi. “Vương phi là người vô tội, tiểu sinh mệnh kia càng vô tội, ta thật sự không thể làm như vậy. Công tử bỏ qua cho nàng đi!” Lan Mai tuy rất muốn gả cho y nhưng suy tư một lát vẫn thấp giọng cự tuyệt. “Nàng nói cái gì?” Sắc mặt Bạch Dật Thần đột nhiên trầm xuống, trong con ngươi nhanh chóng hiện lên tia thị huyết, y nhìn thẳng vào mặt nàng ta, khóe môi khẽ nhúc nhích lạnh lùng thốt ra từng chữ, “Nàng bây giờ rốt cuộc là người của ai? Lại còn nói giúp nàng ta, nàng ta vô tội sao? Trước kia nàng ta giả ngu để gạt ta, lại còn giăng bẫy để thoái hôn, nàng còn nói nàng ta vô tội ư?“ “Không phải, Vương phi lúc trước là ngốc thật, trước kia ta luôn ở bên người Thái hậu, điểm này ta có thể bảo đảm, khi đó Vương phi thường xuyên gây họa cho Thái hậu, Thái hậu không biết đã mất bao nhiêu tâm tư đâu.” Lan Mai lập tức nói, nàng ta ở bên cạnh Thái hậu đã nhiều năm, Thái hậu luôn luôn thương yêu Vương phi nhất, thường xuyên cho Vương phi tiến cung, điểm này nàng ta rất rõ ràng. “Hơn nữa, một người bình thường tuyệt đối không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều có biểu hiện ngây dại như thế.” Lan Mai lại thêm vào một câu, nói thật khi đó nàng ta cảm thấy Vương phi rất đáng thương. Bạch Dật Thần hơi giật mình, hai mắt khẽ chớp chớp, lông mày theo bản năng cũng nhăn lại, “Hừ, chính nàng ấy cũng thừa nhận trước kia nàng ấy giả ngu, nàng không cần bịa đặt.” “Công tử, trước kia nàng ấy quấn quít lấy công tử như vậy là vì một lòng muốn gả cho công tử. Vì có thể ở bên cạnh công tử mà nàng ấy đã phải chịu không biết bao đau khổ, chịu bao nhiêu ủy khuất, mỗi lần như vậy đều bị nhóm đại tiểu thư chỉnh cho thật thê thảm nhưng nàng vẫn luôn ngây ngốc đi theo công tử. Nếu lúc đó nàng không ngốc nghếch thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nữ tử chưa lấy chồng đều bận tâm đến thể diện của mình, hơn nữa, khi đó, tấm lòng của nàng đối với công tử tuyệt đối không phải là giả.” Lan Mai nói, quả thật khi đó nàng ta cũng là người đứng xem nên thấy rất rõ. Hai mắt Bạch Dật Thần hơi hơi nhíu lại, kỳ thực y cũng biết rõ chuyện này. Đúng như lời Lan Mai vừa nói, nếu nàng không ngốc thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, khi đó, quả thực mỗi lần nàng đều bị người ta chà đạp cực kỳ thê thảm, những người xung quanh thì luôn chê cười, mỗi lần thấy dáng vẻ khổ sở và không chịu nổi của nàng, bọn họ lại càng cười to hơn. Khi đó, nhóm các tiểu thư luôn đánh nàng, mắng nàng, thế vẫn còn nhẹ, bọn họ còn thường xuyên nghĩ ra cách để chà đạp nàng. Y nhớ có một lần Mạnh Như Tuyết lừa nàng đi bắt rắn, kết quả là nàng bị rắn cắn, cũng may độc tính của con rắn không mạnh nhưng ngón tay của nàng vẫn bị sưng lên vài ngày. Những chuyện giống như vậy y quả thực không thể đếm được, vì vậy, lúc nàng bám theo y, nàng không chỉ bị người ta đánh mắng mà có lúc còn bị nguy hiểm đến tính mạng, vậy nhưng nàng lại vẫn ngây ngốc đi theo y. Vì vậy, khi đó chắc là nàng ngốc thật. Trước kia, chỉ có những lúc Hiên Viên Diệp có mặt ở đó thì mọi người mới không dám làm càn, nên mỗi lần có mặt Hiên Viên Diệp là nàng được thoải mái nhất. “Công tử, hẳn là nàng ấy đã bị va chạm gì đó lúc ở trong phủ của công tử nên mới trở nên khỏe ra như vậy. Điểm này hẳn là công tử cũng biết rõ.” Lan Mai thấy y vẫn không mở miệng nói chuyện thì sốt ruột nói tiếp. “Ta mặc kệ nàng ấy trước kia là ngốc thật hay là ngốc giả, nhưng về sau nàng ấy đã giăng bẫy để từ hôn là sự thật, chỉ cần dựa vào điểm này, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng ta.” (Sally: BDT là tên biến thái, không nói lí lẽ được) Bạch Dật Thần thấp giọng quát, trong giọng nói đã mang thêm vài phần tức giận. Nghĩ đến lần đó nàng đã trộm tất cả ngân lượng trong phủ của y, nàng hại y rồi còn giăng bẫy để từ hôn, y lại tức giận đầy mình. Lan Mai thấy gương mặt tràn đầy lửa giận của y thì cứng đờ cả người, trong mắt ẩn qua một tia đau xót, nàng ta suy tư một lát rồi lại nói khẽ, “Công tử vì sao không thể buông tay, dù sao trước kia công tử vẫn luôn muốn từ hôn, công tử cũng chỉ là…“ Nhưng lời của nàng đột nhiên ngừng lại, bởi vì tay của Bạch Dật Thần đột nhiên đặt lên cổ nàng, y dùng sức bóp mạnh khiến nàng ngay cả hô hấp cũng không được chứ đừng nói là nói chuyện. Mặt Lan Mai không ngừng đỏ lên, hai mắt nhìn thẳng mang theo đau xót, nàng ta khó khăn hô lên, “Công… Công tử.” “Ngươi thật to gan, dám chỉ trích ta không đúng ư?” Đôi mắt Bạch Dật Thần hiện rõ sự tàn nhẫn và sát ý, giọng nói của y lúc này đã lạnh như băng khiến người ta kinh hãi, bàn tay cũng không ngừng siết lại. “Không, Lan Mai không dám…” Lan Mai kinh hãi, nàng ta khó khăn nói, nhưng ánh mắt khi nhìn vào mắt của y lại ẩn chứa một nụ cười cay đắng. Mặt nàng cũng từ từ chuyển sang xanh tím không còn chút huyết sắc, hô hấp càng lúc càng yếu đi, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, không hề giãy giụa, cũng chẳng cầu xin, nếu đây chính là vận mệnh của nàng thì nàng sẽ chấp nhận. Bạch Dật Thần nhìn bộ dáng của nàng ta thì đột nhiên hoàn hồn, đối với y mà nói thì hiện tại Lan Mai vẫn còn giá trị lợi dụng, y không thể để cho nàng ta chết được. Bàn tay đặt trên cổ của Lan Mai đột nhiên nới lỏng ra, vẻ âm lãnh và ngoan tuyệt trên mặt cấp tốc biến mất, y chậm rãi nói, “Lan Mai, thực xin lỗi, vừa rồi ta quá xúc động.” Giờ phút này, trên mặt y không còn nửa phần tàn nhẫn lúc trước mà ngược lại lại mang theo vài phần nhu tình, y nhẹ nhàng xoa lên nơi bị vừa bị y làm cho xanh tím, trong giọng nói rõ ràng có chút hối hận. Bạch Dật Thần trầm mặt xuống, trong mắt hiện lên vẻ thương tâm. Y thấp giọng nói, “Nàng cũng biết chuyện này đối với ta mà nói có bao nhiêu đả kích và đau xót, nên khi ta vừa mới nghe được lời nàng nói thì trong lúc nhất thời không kiểm soát được.” Lan Mai giật mình, nàng ta đau lòng nhìn vào mắt y rồi nói khẽ, “Lan Mai không trách công tử đâu. Lan Mai hiểu rõ tâm tình của công tử, đều là Lan Mai không tốt, Lan Mai không nên nóira những lời như vậy với công tử.” “Ừm, ta biết nàng luôn là người hiểu rõ ta nhất.” Bạch Dật Thần khẽ cười, bàn tay đặt trên cổ nàng ta càng thêm nhẹ nhàng vuốt ve, “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng!“ “Công tử!” Vẻ mặt Lan Mai tràn đầy kích động, nàng ta không kìm lòng được liền nhào vào lòng y. Vừa nãy y nói muốn cưới nàng ta làm thiếp nhưng trong lời nói lại đầy sự dụ dỗ và đe nẹt. Lúc này, những lời nói đầy hối lỗi và hứa hẹn của y lại thật sự khiến nàng ta cảm động. Bạch Dật Thần ôm nàng ta vào lòng, vẻ dịu dàng trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, thế vào đó là gương mặt lạnh như băng, nhưng y vẫn nhẹ giọng nói, “Nếu không phải bởi vấn đề thân phận thì ta thật sự rất muốn cho nàng làm chính thê của ta, bởi vì cũng chỉ có nàng là người hiểu rõ ta nhất.“ Giờ phút này, biểu hiện trên mặt y và lời nói của y không hề tương xứng với nhau, chỉ tiếc lúc này Lan Mai đang ở trong lòng y nên căn bản không nhìn được vẻ mặt đó. Ngược lại, khi nghe được những lời này, thân mình Lan Mai rõ ràng cứng đờ, trên mặt cũng tràn đầy cảm động, không ngờ Bạch Dật Thần lại nói với nàng những lời như thế, chính thê sao? Nàng ta chưa bao giờ dám mơ tưởng làm chính thê của y, nàng cũng biết thân phận của mình, biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng y nói vậy cũng chứng minh được tâm ý của y đối với nàng. “Có những lời này của công tử là đủ rồi, Lan Mai chỉ mong được ở bên cạnh chăm sóc cho công tử chứ không cần danh phận gì, cho dù có làm nha đầu cho công tử Lan Mai cũng cam tâm tình nguyện.“ “Nha đầu ngốc này, ta há có thể để nàng chịu ủy khuất như vậy, nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng nói chuyện với phụ mẫu để chúng ta nhanh chóng thành thân.” Bạch Dật Thần nghe được những lời này của nàng thì khóe môi nhếch lên nở ra một tia cười lạnh, y cố ý nói thế nhưng y đoán chắc Lan Mai tuyệt đối sẽ không cho y làm như vậy. Khi nói chuyện, y cũng cố ý kéo nàng ra ngoài. “Công tử, không được!” Quả nhiên Lan Mai đột nhiên đứng thẳng người lên rồi vội vàng nói, “Lan Mai không muốn công tử khó xử.” Nàng hiểu rõ thân phận của mình vốn không xứng với Bạch Dật Thần, nếu lúc này Bạch Dật Thần đã cưới chính thê thì nạp nàng làm thiếp cũng là chuyện có thể làm được, nhưng hiện giờ Bạch Dật Thần còn chưa thành thân, giờ mà đi nói với lão gia và phu nhân là muốn kết hôn với nàng thì lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ sợ bọn họ còn trách Bạch Dật Thần không hiểu chuyện. “Lan Mai, ta…” Bạch Dật Thần lại cố ý giả bộ vài phần gấp gáp. Lan Mai lập tức vươn tay đặt lên môi y rồi nói khẽ, “Lan Mai biết tâm tư của công tử, Lan Mai biết công tử thật tâm đối với ta, vì vậy Lan Mai càng không thể làm cho công tử khó xử.“ “Lan Mai, nàng luôn nghĩ cho ta, ta làm sao có thể để nàng phải chịu thiệt thòi.” Bạch Dật Thần nhẹ nhàng kéo tay nàng ta ra rồi nghiêm túc nói. “Đây là Lan Mai cam tâm tình nguyện nên không hề cảm thấy thiệt thòi. Hơn nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh công tử thì đó đã làm niềm vui lớn nhất của Lan Mai rồi.” Lan Mai mỉm cười hạnh phúc, trong giọng nói cũng tràn đầy ý cười. “Lan Mai!” Bạch Dật Thần nhìn thẳng vào mắt nàng ta rồi ôn nhu gọi tên nàng, bàn tay đang ôm lấy nàng cũng đột nhiên căng ra, y lập tức cúi xuống hôn lên môi nàng. Thân mình Lan Mai lần này hoàn toàn cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở to, khi cảm giác được lưỡi của y vươn ở trong miệng nàng, thân mình càng không nhịn được run rẩy, toàn thân nháy mắt đã tê rần, một chút khí lực cũng không có, nàng ta hoàn toàn xụi lơ trong lòng y, để mặc y tùy ý hôn nàng. Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, rốt cuộc nàng cũng đợi được ngày này, giờ khắc này, cho dù muốn nàng đi tìm cái chết thì nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nụ hôn của y không ngừng xâm nhập, bàn tay y vốn đang đặt trên eo Lan Mai cũng bắt đầu di chuyển sau lưng nàng ta. Y từ từ mở mắt ra, thấy nàng khép hờ hai mắt và dáng vẻ cực kỳ say mê, trong mắt y nhanh chóng tràn qua vài tia cười lạnh, trong đó cũng không có quá nhiều dục vọng. Thân mình Lan Mai theo bản năng vươn sát vào người y, cánh tay cũng kìm lòng không được ôm lấy cổ y. “Lan Mai, chúng ta còn chưa thành thân, ta không thể…” Bạch Dật Thần rời môi khỏi Lan Mai, thấy dáng vẻ say mê của nàng ta, y liền dịu dàng nói, trong lời nói cũng ngập tràn yêu thương. “Công tử, trong lòng Lan Mai chỉ có công tử, Lan Mai nguyện ý...” Lời nói của Lan Mai càng ngày càng nhỏ và mang theo vài phần ngượng ngùng nhưng cũng có chút chờ mong, chỉ cần Bạch Dật Thần thật tâm đối với nàng, nàng cần gì để ý nhiều như vậy. Dù sao trong lòng nàng cũng chỉ yêu mình y, cả đời này của nàng nhất định là người của y, sớm hay trễ chút cũng không có vấn đề gì, nếu lúc này Bạch Dật Thần muốn nàng thì cứ coi như bọn họ động phòng trước đi. Mặc dù không có danh phận chính thức nhưng coi như nàng đã là người của y rồi, đợi sau khi Bạch Dật Thần cưới chính thê, y cho nàng danh phận thiếp thất là được. Bạch Dật Thần giật mình, khóe môi cười khẽ đầy ái muội và có vài phần khác thường, y đột nhiên ôm lấy nàng rồi thấp giọng nói, “Vậy nàng cũng đừng trách ta nhé!” Y vừa nói vừa ôm nàng ta đi vào trong phòng. Nha đầu đứng trong phòng thấy Bạch Dật Thần ôm Lan Mai tiến vào thì rất sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu là có chuyện gì, bọn họ đều vội vàng lui ra ngoài. Thế nhưng, nha đầu rời đi sau cùng khi nhìn về phía Lan Mai đang được Bạch Dật Thần ôm vào trong lòng, hai mắt nàng ta bỗng tràn đầy hận ý, nỗi hận không thể đem Lan Mai xé thành trăm mảnh. Bạch Dật Thần vào phòng liền nhấc chân lên đá nhẹ vào cửa làm cửa phòng đóng sập lại. Y lập tức đặt Lan Mai lên giường. … Triền miên trôi qua, Bạch Dật Thần vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Lan Mai, một bàn tay đùa giỡn mái tóc của nàng, y kề sát môi bên tai nàng rồi thấp giọng nói, “Theo ta như vậy có hối hận không?“ “Không đâu, Lan Mai vĩnh viễn sẽ không hối hận!” Gương mặt Lan Mai đỏ ửng, nàng ta ngượng ngùng trả lời, bởi khi y thổi thổi vào trong tai nàng, thân thể của nàng lại nhẹ nhàng run lên. “Ha ha” Bạch Dật Thần bật cười thành tiếng, tiếng cười của y mang theo vẻ sung sướng và ái muội rõ ràng, vậy nhưng trong ánh mắt lại ánh lên lãnh ý. Bàn tay đang đùa giỡn tóc nàng từ từ dời về phía cổ, y lại nhẹ nhàng xoa lên những vết xanh tính y vừa mới tạo ra rồi nói với vẻ đau lòng, “Vừa rồi ta quá xúc động nên đã làm đau nàng rồi.” Lan Mai cứng người lại. Nói thật, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng nàng ta vẫn còn có chút sợ hãi, vậy nhưng lúc này, khi nghe được lời xin lỗi trịnh trọng của y, lại cảm nhận được ngữ khí đau lòng của y, nàng thấy mọi đau đớn của nàng đều có giá trị. “Lan Mai không đau, Lan Mai biết rõ tâm tình công tử.” Lan Mai cực kì săn sóc nói. Sắc mặt Bạch Dật Thần khẽ trầm xuống, trong con ngươi cũng tràn qua vài phần đau xót, khóe môi y hơi nhếch lên chậm rãi nói từng chữ, “Nàng có biết vì chuyện đó mà lòng ta đau đớn biết bao nhiêu không? Nàng ta từ hôn đã làm cho ta không còn mặt mũi nào nữa, mà không bao lâu sau nàng ta lại thành vương phi của Hiên Viên Diệp. Nàng nói xem ta có thể không giận, có thể không hận sao? Hơn nữa, ở đại hộ Phong Vân, nàng ta còn khiến ta phải chịu nhục nhã, làm cho ta mất đi danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử.” (Sally: Anh quá tự kỉ, thiên hạ đệ nhất biến thái thì có a.) Trong lời nói của Bạch Dật Thần mang theo sự đau đớn rõ ràng, hơn nữa, càng nói y càng thêm kích động. “Lan Mai hiểu được nỗi khổ của công tử.” Trên mặt Lan Mai cũng hiện thêm vẻ đau lòng, nàng ta vươn tay ra ôm chặt lấy y. Khóe môi y lại kéo ra một tia cười khẽ, y chậm rãi nói tiếp, “Ta cũng biết trước kia quả thực ta có chút quá đáng với nàng ta, nhưng nàng ta cũng không thể đối xử ngoan độc với ta như vậy, nàng ta liên tục làm nhục ta, ngay cả chuyện bình hoa lần trước cũng là âm mưu của nàng ta, nàng ta đã khiến ta lãng phí vô ích không biết bao nhiêu bạc…” Trong con ngươi Bạch Dật Thần giờ phút này không cách nào che dấu được sự phẫn hận, lúc này không cần giả vờ nữa, nhớ tới những việc trước kia, lửa giận trong y liền không ngừng bốc lên. “Lan Mai, ta thật sự rất hận, thật sự không cam lòng. Sao nàng ta lại đối xử với ta như vậy, hơn nữa, gần đây nàng ta còn luôn luôn tranh đoạt với ta, nàng ta một lòng muốn đem ép ta vào đường cùng.” Mặt Bạch Dật Thần nhẹ nhàng chôn sau gáy của nàng, trong giọng nói đầy sự thương tâm và đau khổ khiến Lan Mai có chút đau lòng. “Công tử.” Nàng ta nắm chặt lấy tay y, muốn an ủi y, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải nói gì. “Nàng biết không? Không phải ta muốn nhằm vào nàng ta mà là nàng ta căn bản không buông tha cho ta. Nàng ta tức giận vì trước kia ta đã đối xử với nàng ta như vậy nên mới chịu gả cho Hiên Viên Diệp để trả thù ta. Nếu ta không phản kháng thì chỉ sợ…” Bạch Dật Thần càng thêm thương tâm. “Nàng ấy thật sự đối xử với công tử như vậy sao?” Lan Mai nhăn mày lại rồi thấp giọng hỏi y. Nàng vẫn cho rằng Vương phi là người tốt, nhưng thật không ngờ Vương phi lại đối xử với công tử như vậy. “Chẳng lẽ ta lại lừa nàng sao? Hơn nữa, từng chuyện từng chuyện đều bày ra trước mắt.” Bạch Dật Thần ngẩng đầu nói với vẻ cực kỳ oan ức. Y dừng lời một chút rồi nói tiếp, “Nhưng mà vừa rồi ta không nên để nàng đi đối phó với nàng ấy. Nàng ấy và Hiên Viên Diệp đều là những người cực kỳ giảo hoạt, nếu để bọn họ phát hiện ra nàng thì chắc chắn sẽ không buông tha nàng. Ta không nỡ để nàng đi mạo hiểm, vừa rồi là ta thiếu suy nghĩ.“ “Công tử!” Lan Mai nghe được lời này của y thì càng cảm động rối tinh rối mù, dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu nữ tử không hiểu lòng người hiểm ác, vừa bị nam nhân nói xạo hai ba câu đã bị lừa ngay. Cho nên mới nói ngàn vạn lần đừng nên tin tưởng những lời nam nhân nói ra lúc ở trên giường. Bạch Dật Thần hơi ngừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm đau đớn mãnh liệt, “Kỳ thực lần này ta cũng bị nàng ta ép đến không còn đường để đi. Trước đó nàng ta đã hủy hoại thanh danh của ta, đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử của ta, bây giờ còn muốn đoạt mối làm ăn buôn bán của ta nữa. Ta muốn phá hủy thai nhi của nàng ta để nàng ta phải nghỉ ngơi thêm mấy tháng và không thể đối phó với ta nữa, ta cũng sẽ có thời gian để sắp xếp lại mọi việc. Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi, hơn nữa, việc này đối với nàng ta mà nói thì mặc dù đau lòng nhưng dù sao nàng ta vẫn còn trẻ, về sau vẫn có cơ hội có thể lại mang thai. Vì vậy mà lúc ấy ta không có nghĩ nhiều, có phải nàng thấy ta tàn nhẫn lắm không?“ “Công tử, ta không biết chuyện lại như vậy.” Lan Mai nghe y nói vậy thì trong lòng càng thêm đau lòng, hơn nữa đối với Mạnh Phất Ảnh cũng có phần phẫn hận. “Nàng yên tâm đi, ta sẽ không để nàng đi làm chuyện này, ta không muốn khiến cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào.” Bạch Dật Thần thấy biểu hiện trên mặt nàng ta thì trong lòng âm thầm cười lạnh, y cố ý nói tiếp, “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách khác, nhưng tạm thời chỉ sợ cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. Hơn nữa, ta sợ nàng ta sẽ còn ra tay độc ác hơn với ta, đến lúc đó chỉ e…“ “Công tử, để Lan Mai giúp công tử. Lan Mai nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp công tử.” Lan Mai thấy gương mặt đau buồn của y liền vội vàng nói luôn, giờ y có bảo nàng ta phải xuống địa ngục thì nàng cũng không do dự chút nào. Hơn nữa, hiện giờ nàng ta đã là người của y, dù biết rõ là không đúng nhưng nàng vẫn muốn làm, huống chi cũng tại nữ nhân kia không buông tha cho công tử. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ hại một sinh mệnh, thân thể của nàng ta vẫn nhịn không được run lên một cái. “Lan Mai!” Bạch Dật Thần tỏ vẻ cảm động nhìn nàng ta nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng và không nỡ. Y vội vàng nói, “Không được, nàng là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không thể để cho nàng đi mạo hiểm.” Nhưng khi nói ra lời này, sâu trong mắt y lại nhanh chóng hiện lên điều gì đó, y hiểu rất rõ về nữ nhân, nữ nhân ư, chỉ cần ngươi nói với nàng vài câu hay ho là nàng sẽ bị ngươi mê hoặc tìm không ra phương hướng. Huống chi hiện tại nàng ta cũng đã là người của y nên tất nhiên sẽ càng dốc hết toàn lực giúp đỡ y, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y muốn nàng, muốn thân thể của nàng, việc này sẽ càng làm cho lòng nàng hướng về y, vì y bán mạng. Y có rất nhiều biện pháp đối phó với nữ nhân. “Lan Mai thật sự cảm động trước tâm ý của công tử dành cho Lan Mai. Giờ Lan Mai đã là người của công tử thì càng phải giúp đỡ công tử. Huống chi nàng ta là người có lỗi với công tử, việc này không thể trách công tử được, mặc kệ thế nào Lan Mai cũng sẽ giúp đỡ công tử.” Lan Mai chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp chứa chan tình ý không chút hối hận. “Nhưng làm như vậy thật sự quá nguy hiểm, ta thật sự không thể…” Bạch Dật Thần âm thầm vui sướng trong lòng nhưng bên ngoài vẫn trưng ra dáng vẻ khó xử. “Vì công tử, nguy hiểm gì Lan Mai cũng không sợ.” Lan Mai kiên định nói. Thế nhưng nghĩ tới việc hại người thì trong lòng vẫn có chút không đành lòng và vài phần sợ hãi, nàng ta lại nói, “Nhưng có thể dùng biện pháp khác được không, không nên thương tổn đến tính mạng…“ “Lan Mai, nàng tốt với ta quá!” Bạch Dật Thần nhanh chóng ngắt lời nàng ta, lờ tịt đi câu nói vừa rồi của nàng. Y lại gắt gao ôm Lan Mai vào lòng, môi cũng áp lên môi nàng ta. Y hôn nàng đến nỗi mặt mày đỏ ửng lên và hơi thở trở nên dồn dập thì mới buông nàng ra. Lần này trong mắt Lan Mai đã hiện lên vẻ khát tình, thật sự Lan Mai tuy rằng chưa tính là tuyệt thế mĩ nhân nhưng cũng rất thanh tú, bằng không nàng ta cũng sẽ không được Thái hậu lựa chọn giữ lại bên người . “Ta quả thực không nỡ rời xa nàng.” Bạch Dật Thần cười khẽ nhìn nàng ta rồi ái muội nói, khi nói chuyện, thân mình liền áp sát người nàng khiến cho nàng hơi run rẩy. Y biết trong lòng Lan Mai vẫn còn có chút do dự, dù sao nàng ta cũng quá lương thiện… Cho nên y cần phải cố gắng một chút nữa mới được. Y biết rất nhiều cách để lợi dụng người khác. Y vốn có thể buộc nàng ta vì y mà đi làm chuyện này. Y tin lúc đó nàng ta nhất định không thể cự tuyệt, nhưng nếu làm vậy thì nàng ta cũng tuyệt đối không cam tâm tình nguyện. Không cam tâm tình nguyện thì nhất định sẽ có sai sót. Còn bây giờ nàng ta đã tuyệt đối lấy y làm trung tâm, hơn nữa, mặc kệ gặp sự tình gì, nàng ta tuyệt đối sẽ không phản bội y. Sau nửa canh giờ Bạch Dật Thần mới cùng Lan Mai ra khỏi phòng, trên mặt Lan Mai vẫn còn đỏ ứng và tăng thêm vài phần xuân sắc mê người. Bạch Dật Thần vừa cười khẽ vừa ôm lấy nàng ta, vẻ mặt tràn đầy tình ý. Trên mặt Lan Mai cũng tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Một nha đầu đứng ở bên ngoài nhìn theo bọn họ, trong mắt hiện lên đầy hận ý, nàng ta đứng thẳng người, bàn tay ẩn trong ống tay ao cũng hung hắng siết chặt. Thấy bọn họ đi xa, nàng ta mới hung hăng đá vào chậu hoa bên cạnh rồi ngoan độc nói, “Đàn bà không biết xấu hổ, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.“ “Công tử…”Một hộ vệ vội vàng đi tới trước mặt Bạch Dật Thần hô nhẹ một tiếng, khi thấy Lan Mai bị Bạch Dật Thần ôm ở trong ngực, người này muốn nói lại thôi. “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nàng không phải người ngoài.” Bạch Dật Thần liếc tên hộ vệ một cái rồi mỉm cười nhìn Lan Mai. Y biết rõ nữ nhân này tuyệt đối sẽ không phản bội y, cho nên y cũng không cần phòng ngừa nàng. Thế nhưng khi nhìn gã hộ vệ kia, hai mắt y hơi lóe lên một cái, mặc dù biết nàng ta sẽ không phản bội nhưng có một số việc vẫn không thể cho nàng ta biết được, vừa rồi y nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn làm cho nàng càng thêm trung thành với y. Lan Mai hơi sửng sốt một chút, con ngươi nhanh chóng tràn qua tia cảm động, thật không ngờ y lại tin tưởng nàng ta như thế, chuyện đại sự cũng không giấu giếm nàng. “Ẩn công tử đến đây rồi ạ!” Gã hộ vệ luôn đi theo bên cạnh Bạch Dật Thần nên chỉ cần một ánh mắt của Bạch Dật Thần là gã có thể hiểu ngay được ý tứ của y, gã lập tức thấp giọng nói. “Ồ, mời hắn đến thư phòng đi!” Bạch Dật Thần nói rồi nhìn sang Lan Mai, “Ẩn công tử là bằng hữu của ta, nàng cùng đi giúp ta chứ.” “Công tử, Lan Mai thật sự có thể chứ?” Lan Mai kinh hãi nhìn vào mắt y, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ và khó tin, đãi ngộ thế này chỉ có chính thê mới được hưởng. “Đương nhiên có thể, nàng là nữ nhân của ta mà.” Bạch Dật Thần há lại không rõ tâm tư của nàng ta, y thấp giọng đáp lời, khi thấy trên mặt nàng ta tràn đầy vui mừng và cảm động, trong lòng y lại thầm cười lạnh. Gã hộ vệ kia nghe thấy Bạch Dật Thần nói thế thì ánh mắt hơi lóe lên một chút, gã liền xoay người đi mời cái người gọi là Ẩn công tử kia, nhưng Ẩn công tử này rốt cuộc có thân phận thế nào thì cũng không thể biết được. Một lát sau, hộ vệ liền dẫn theo một nam tử tuổi còn trẻ vào thư phòng. Lan Mai trông thấy nam tử kia thì hơi giật mình. Diện mạo người này có chút kỳ quái, không phải trông gã xấu xí mà chẳng qua là không giống với những nam tử nàng ta đã từng nhìn thấy từ trước đến nay, đặc biệt đôi mắt của gã dường như không phải màu đen mà hơi pha chút tím, trông gã cực kì quỷ dị. “Ồ, vừa rồi ta quên nói với nàng. Ẩn công tử là người Tây Vực tới vương triều Hiên Viên để buôn bán.” Bạch Dật Thần nhìn thấy Lan Mai tỏ vẻ nghi hoặc thì thấp giọng giải thích, khi nói chuyện, hai mắt y liếc về phía Ẩn công tử kia một cái như thể ra ám hiệu. Ẩn công tử cũng là người thông minh nên lập tức hiểu được ý của Bạch Dật Thần. Gã nhìn Lan Mai rồi khẽ cười nói, “Đúng thế, ta từ Tây Vực đến đây để buôn bán, tới bây giờ đã quen được với con người và môi trường ở đây cũng là do được Bạch công tử hỗ trợ ít nhiều. Vị này chắc là Bạch phu nhân, hôm nay có thể gặp được phu nhân, thực là vinh hạnh!“ Lan Mai hơi sửng sốt, đặc biệt khi thấy gã gọi nàng ta là Bạch phu nhân thì trong lòng lại dâng lên cảm giác kích động khác thường. Thế nhưng vẫn là người đúng mực, nàng ta liền mở miệng định giải thích. Không đợi nàng ta mở miệng, Bạch Dật Thần đã lập tức nói luôn, “Vâng, nàng là nữ nhân của ta.” Giải thích như vậy cũng không tính là thừa nhận lời nói của Ẩn công tử. Lan Mai hoàn toàn bất ngờ, không ngờ ở trước mặt người khác y lại tỏ ra tôn trọng nàng ta như vậy. “Đúng rồi, mấy ngày nay việc làm ăn của ta và Ẩn công tử bị người ta phỗng tay trên rất nhiều, ta đã tra ra là người nào gây nên, hiện tại đang nghĩ biện pháp ngăn cản bọn chúng.” Bạch Dật Thần lúc này mới nhìn Ẩn công tử rồi trầm giọng nói. “Thật không? Rốt cuộc đó là người nào? Người này thủ đoạn ngoan tuyệt như thế căn bản không lưu cho ta một con đường sống.” Ẩn công tử hơi sửng sốt một chút rồi lập tức phẫn nộ hùa theo. Không thể không nói Ẩn công tử này quả thực rất thông minh, phản ứng cũng rất mau lẹ. Lan Mai nghe được đoạn đối thoại của bọn họ thì nhăn mày suy nghĩ, vốn trong lòng nàng ta còn có chút nghi hoặc, nàng ta vẫn cảm thấy Vương phi là người tốt, dù sao trước kia Vương phi cũng đã tha cho nàng ta một mạng, nàng ta không tin Vương phi sẽ làm ra những chuyện độc ác tuyệt tình như vậy. Nàng ta còn cho rằng có thể Bạch Dật Thần đã hiểu lầm gì đó. Nhưng hiện giờ nghe Ẩn công tử cũng nói như vậy, trong lòng Lan Mai lại càng thêm tức giận, trước kia quả thực Bạch Dật Thần đã có lỗi với Vương phi nhưng hiện tại Vương phi cũng đã gả cho người khác rồi, vì sao nàng ấy còn muốn đối phó với Bạch Dật Thần như vậy, thật sự quá ghê tởm! (Sally: Em thấy chị quá ngu thì có a.) “Đúng thế! Nếu không thể ngăn cản nàng ta và sự việc cứ tiếp tục thế này thì ta chỉ sợ không chống đỡ nổi, tổ nghiệp Bạch gia chỉ sợ cũng sẽ bị hủy ở trong tay ta mất thôi.” Sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm u ám, y nói với vẻ cực kỳ lo lắng nhưng ánh mắt liếc về phía Ẩn công tử lại tỏ rõ sự hài lòng và thấp thoáng ý cười. “Công tử, quả thật không còn biện pháp nào khác sao?” Lan Mai âm thầm thở ra một hơi rồi đau lòng hỏi. “Nàng ta ép người quá đáng, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Ta quả thực không có cách nào. Nàng không nghe nói hai ngày trước nàng ta đã diệt toàn bộ đám người của Thái tử sao? Nghe nói ngay cả Thái tử cũng suýt chút nữa thì chết trong tay nàng ta đó.” Bạch Dật Thần khẽ lắc đầu rồi nhịn không được thở dài một tiếng. “Đúng đó. Ta cũng nghe nói chuyện đến chuyện ấy. Đó chẳng phải là do Thất điện hạ và Thất vương phi cùng bày mưu tính kế hay sao?” Ẩn công tử cũng phụ họa theo. Bỗng trên mặt hiện lên vài phần hoài nghi, gã ta ngạc nhiên kêu lên, “Chẳng lẽ việc buôn bán của chúng ta có liên quan gì đến bọn họ?” “Đúng vậy, những chuyện này đều do nàng ta gây ra. Hiên Viên Diệp vốn không biết buôn bán nên mọi chuyện lần này đều là do nàng ta làm.” Bạch Dật Thần than nhẹ, “Thái tử là người thế nào mà cũng bị bại dưới tay nàng ta, chúng ta làm sao là đối thủ của nàng ta được. Hơn nữa, hiện giờ càng lúc nàng ta càng gây sức ép với ta, làm cho ta không còn thời gian để thở nữa chứ đừng nói là phản kích. Haiz, lần này chỉ sợ là thật sự xong rồi.” “Công tử, chúng ta cứ theo kế hoạch lúc trước của công tử mà làm. Lan Mai nhất định sẽ giúp công tử có đủ thời gian để xử lý mọi chuyện. Theo như công tử nói thì chỉ cần thai nhi của nàng ta không còn là nàng ta sẽ không có thời gian và tinh lực để đối phó với công tử nữa, đến lúc đó công tử sẽ có thời gian điều chỉnh, thậm chí là phản kích nàng ta.” Cuối cùng Lan Mai cũng đã hạ quyết tâm, vẻ mặt nàng ta lúc này trông vô cùng kiên định, nữ nhân kia muốn dồn công tử vào chỗ chết thì không thể trách công tử nhẫn tâm được, huống chi, đứa bé trong bụng nàng ta vẫn chưa thành hình. “Bỏ đi, ta biết bản tính của nàng vốn lương thiện, loại việc này nàng không nên làm.” Bạch Dật Thần mừng thầm trong lòng nhưng vẫn giả vờ trưng ra vẻ mặt không nỡ. “Công tử, do nàng ta không đúng trước, không thể trách chúng ta được. Lan Mai cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta ép công tử đến đường cùng được.” Lan Mai thấy Bạch Dật Thần luôn suy nghĩ cho nàng ta thì đương nhiên càng thêm cảm động, trong lòng cũng càng quyết tâm. “Đúng đó. Bạch công tử lương thiện nhưng nữ nhân kia lại quá độc ác, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.” Ẩn công tử lại đổ thêm dầu vào lửa. “Ẩn công tử nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.” Lan Mai khẽ gật đầu, vẻ mặt hiện lên sự đau lòng mãnh liệt. “Vậy nàng có cách nào không?” Bạch Dật Thần cố ý suy tư một hồi rồi mới từ từ nhìn Lan Mai và lo lắng hỏi. “Lấy giao tình của ta và Thanh Trúc mà nói thì muốn lừa Thanh Trúc bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của nàng ta cũng không phải là khó.” Lan Mai nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, tình cảm giữa nàng ta và Thanh Trúc luôn luôn rất tốt, Thanh Trúc cũng vô cùng tin tưởng nàng ta. “Vậy chuyện này sẽ rất đơn giản.” Khóe môi Ẩn công tử hé lộ ra một tia cười lạnh, gã thấp giọng nói một câu nhưng sâu trong đáy mắt lại dường như ẩn giấu điều gì đó. “Nhưng mà nàng ta lại biết y thuật và cực kỳ tinh thông các loại độc dược. Muốn lừa nàng ta quả thực cũng không phải đơn giản.” Lan Mai lắc lắc đầu, hai mắt nhìn Bạch Dật Thần, “Lan Mai nghe Thanh Trúc nói lần trước không biết là ai đã bỏ thuốc mất trí nhớ vào trong thuốc của Vương phi, thuốc này không màu không mùi, ngay cả Thái y cũng khó phát hiện nhưng lại bị Vương phi phát hiện ra. Việc này tuy đơn giản nhưng muốn nàng ta uống vào thì lại rất khó.“ Bạch Dật Thần cứng đờ cả người, hai mắt nhíu lại, hóa ra chính Mạnh Phất Ảnh đã phát hiện ra thuốc mất trí nhớ kia. Y còn tưởng rằng chuyện đó không có chỗ nào sơ hở. Thật không ngờ nữ nhân này còn có bản lãnh như vậy. Nói như thế thì muốn hủy đứa bé trong bụng của nàng cũng sẽ rất khó. “Sợ nàng ta phát hiện ra ư?” Ẩn công tử suy tư một lát rồi thấp giọng nói, “Như thế này, ta có một cách.“ “Cách gì?” Bạch Dật Thần nghe gã nói thế thì vội vàng hỏi luôn. “Tây Vực chúng ta có một loại hoa cực kì trân quý, hoa này rất đẹp, mùi hương lại càng đặc biệt, ban ngày khi hoa nở sẽ làm cho người ta sảng khoái tinh thần, buổi tối, khi hoa khép lại có thể giúp người ta ngủ được ngon giấc.” Ẩn công tử vừa mỉm cười vừa chậm rãi nói. “Ẩn công tử, đây là ý gì? Chẳng lẽ còn muốn giúp nàng ta giữ thai sao?” Bạch Dật Thần vừa bất mãn vừa tức giận nói. Lan Mai cũng bày ra bộ mặt không hiểu. “Bạch công tử không nên vội, ta vẫn chưa nói hết đâu.” Ẩn công tử nhìn Bạch Dật Thần, gã mỉm cười rồi nói tiếp, “Nhưng loại hoa này cũng cực kỳ bá đạo, không thể tùy ý đặt nó bên cạnh một loài hoa khác, bởi vì mùi hương của nó một khi được trộn lẫn với mùi hương của những loài hoa khác thì sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau, có lúc còn có thể tạo ra loại độc dược có độc tính cực mạnh.“ “Còn có chuyện này sao?” Bạch Dật Thần kinh sợ, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ, trên đời này thực sự có loại hoa như vậy sao? “Đương nhiên là thật, loại hoa này ở Tây Vực chúng ta tổng cộng cũng chỉ có hai cây.” “Tây Vực cách đây rất xa, nước xa làm sao cứu được lửa gần.” Bạch Dật Thần nhăn mày lại. Cho dù hoa kia thật sự thần kỳ như vậy nhưng có điều nó ở tít mãi tận Tây Vực, hơn nữa nó lại là một vật trân quý, bọn họ chẳng có cách nào có được. “Ha ha…” Ẩn công tử bật cười thành tiếng, “Bạch công tử quá nóng nảy rồi, lần nào cũng không nghe ta nói cho hết lời. Khi ta tới vương triều Hiên Viên thì có mang theo một gốc.“ Bạch Dật Thần kinh hãi, đôi mắt nhìn về phía gã kia chợt lóe lên, gã đến vương triều Hiên Viên này mà còn mang theo một gốc hoa như vậy. Nếu hoa kia quả thực đúng như những lời gã nói thì chẳng phải sẽ rất dễ dàng hại người mà không để lại vết tích gì sao, lòng dạ người này quả thực thâm sâu. Lan Mai kinh sợ nhìn Ẩn công tử, trong mắt nàng ta càng hiện rõ vẻ nghi hoặc. Người này thực sự là thương nhân sao? “Ta vốn chỉ muốn đem cây hoa này đến đây để xem nó có thích hợp với khí hậu ở đây hay không thôi.” Ẩn công tử nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Dật Thần thì tất nhiên không khó đoán ra tâm tư của y, gã liền hờ hững giải thích một câu, còn Bạch Dật Thần có tin hay không thì không phải chuyện của gã. “Vậy hoa này sẽ không gây chết người đấy chứ?” Lan Mai kinh hãi hỏi. “Còn tùy vào việc ngươi đặt nó chung với hoa gì, nếu ngươi để nó cùng hoa mai thì chất độc sẽ xâm nhập vào tim và trong vòng 5 ngày người đó sẽ chết. Nếu đặt nó bên cạnh hoa thủy tiên thì chất độc sẽ tấn công vào não, trong vòng 3 ngày người đó sẽ trở nên ngu dại, nửa tháng sau sẽ bị mất mạng. Nhưng nếu ngươi để nó cùng với hoa nhài thì chẳng những không có độc mà còn rất tốt cho cơ thể, làm cho người ta càng trẻ đẹp hơn. Cho nên việc này không thể quơ đũa cả nắm được.” Ẩn công tử lại thao thao bất tuyệt giải thích. “Vậy đặt nó chung với hoa gì thì sẽ làm nàng ta đẻ non nhưng không hại đến tính mạng cuả những người khác?” Lan Mai càng nghe càng kinh ngạc, nàng ta nhịn không được lại cất tiếng hỏi. “Bây giờ là mùa hè, hoa hồng là thích hợp nhất. Độc tính nó gây ra sẽ không lớn và không ảnh hưởng nhiều lắm đến những người bình thường, nhưng đối với thai nhi chưa thành hình thì nhất định sẽ có nguy hại, không quá 7 ngày nàng ta sẽ sảy thai.” Ẩn công tử suy tư một chút rồi chậm rãi nói từng chữ, lần này trong giọng nói của gã đã ẩn hiện vài phần lãnh ý. Con ngươi Bạch Dật Thần chợt lóe lên, y chau mày lại. Nếu thực sự có biện pháp tốt như vậy thì vì sao không tiêu diệt sạch cả bọn Hiên Viên Diệp đi cho xong? Nhưng y biết Lan Mai chắc chắn sẽ không làm như vậy, mà sau lần bị Hiên Viên Diệp phát hiện ra tên nội gián do y phái vào trong Nghệ vương phủ, y không còn cơ hội phái người khác trà trộn vào đó nữa. Hiện giờ Nghệ vương phủ được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bọn họ muốn vụng trộm vào phủ cũng càng thêm khó. Hiện tại chỉ có thể lợi dụng Lan Mai. Bằng không y sẽ không lấy lòng Lan Mai như vậy. Trước hết cứ hủy đi đứa nhỏ trong bụng nàng đã vậy! “Công tử có chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới người khác không?” Lan Mai vẫn không yên lòng, nàng ta lại hỏi thêm câu nữa. “Chỉ cần ngươi không làm sai thì sẽ không có vấn đề gì.” Ẩn công tử nhàn nhạt cười nói. “Lan Mai, cách này rất hay! Chúng ta có thể đạt được mục đích mà nàng cũng không nguy hiểm gì. Dù sao thì cũng chẳng ai có thể đoán ra một gốc hoa có thể khiến nàng ta đẻ non được.” Bạch Dật Thần biết Lan Mai còn mềm lòng nên lại dịu dàng nói. “Công tử nói rất đúng! Công tử yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm Thanh Trúc, sẽ khiến nàng ấy đem hoa này mang về phủ. Trước kia ta đã từng theo Thái hậu tới Nghệ vương phủ, ta nhớ rõ cách phòng của Vương gia không xa có một bụi hoa hồng.” Lần này Lan Mai mới khẽ gật đầu. “Như thế rất tốt, cách ngủ phòng càng gần thì hiệu quả sẽ càng cao. Chất độc trong loài hoa này chỉ tràn ra vào buổi tối, còn ban ngay thì chẳng có gì.” Ẩn công tử nghe nàng ta nói thế thì lại nói tiếp. Trong con ngươi Bạch Dật Thần tràn qua một tia cười lạnh, y tuyệt đối sẽ không cho nàng sinh hạ đứa nhỏ của Hiên Viên Diệp, một ngày nào đó y sẽ đoạt nàng lại. Nàng vốn là nữ nhân của y mà. —– Ngày hôm sau, Lan Mai liền hẹn Thanh Trúc ra ngoài. Tình cảm giữa Thanh Trúc và Lan Mai vẫn vô cùng tốt đẹp. Sau khi thương thế của Lan Mai tốt hơn, nàng ta liền đột nhiên biến mất, Thanh Trúc đã đi tìm nàng ta rất lâu mà không tìm được. Hiện giờ Lan Mai lại chủ động hẹn nàng ấy ra ngoài thì nàng ấy làm sao có thể không ra. Thanh Trúc vội vàng chạy tới chỗ hẹn với Lan Mai. Vừa thấy Lan Mai, nàng ấy liền vội vàng chạy tới. Khi thấy Lan Mai không có việc gì, Thanh Trúc mới cảm thấy yên lòng. Nhưng nàng ấy vẫn bất mãn hỏi, “Mấy ngày vừa rồi ngươi chạy đi đâu? Làm ta lo lắng gần chết, cũng may ngươi không có việc gì.” “Ta rất khỏe.” Lan Mai vui vẻ nhìn Thanh Trúc, tình cảm của nàng ta đối với Thanh Trúc cũng rất chân thành. “Ngươi đi đâu vậy? Sao lại đột nhiên bỏ đi?” Thanh Trúc hỏi tiếp, đương nhiên Thanh Trúc cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nàng ấy lo lắng quá. “Ta sợ làm ngươi khó xử nên mới lặng lẽ rời đi.” Lan Mai cụp mắt xuống, ánh mắt chợt lóe lên, nàng ta thấp giọng đáp lời Thanh Trúc, vì là nói dối nên nàng ta cũng có chút lo lắng. Rất may Thanh Trúc cũng không quá để ý, tưởng rằng Lan Mai thật sự sợ nàng ấy khó xử, nàng ấy nói tiếp, “Ngươi cũng biết Vương phi không phải là người như vậy, Vương phi…“ “Được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau một lần, không nên nói chuyện đau lòng nữa.” Lan Mai nhanh chóng ngắt lời Thanh Trúc, hai mắt cũng hướng lên nhìn nàng ấy. Thân mình Lan Mai đột nhiên nghiêng sang một bên làm lộ ra một cây hoa phía sau để Thanh Trúc có thể nhìn thấy. “Ồ, đây là hoa gì thế? Trông lạ thật đấy!” Thanh Trúc đương nhiên nhìn thấy cây hoa kia, nàng ấy không khỏi kinh ngạc hô lên. Cây hoa kia thực sự rất đặc biệt khiến người ta không thể bỏ qua. “À, đây là của một bằng hữu tặng cho ta, người đó nói là hoa này có rất nhiều tác dụng, thậm chí có thể làm cho nữ nhân trẻ trung xinh đẹp hơn. Ta cố ý mang nó tới cho ngươi đấy!” Lan Mai thấy nàng ấy chủ động hỏi thế thì mỉm cười khẽ nói. “Tặng cho ta thật sao?” Thanh Trúc không nghi ngờ điều gì, chẳng qua chỉ là một gốc hoa thôi mà. “Đúng vậy, nghe bằng hữu ta nói nữ tử ở chỗ hắn đều rất trẻ trung xinh đẹp. Hắn tặng ta hai gốc cây, ta để lại một gốc, còn gốc này thì đem cho ngươi đó.” Lan Mai rất hiểu Thanh Trúc. Nàng ta biết nếu nói với Thanh Trúc rằng đây là một loài hoa cực kỳ trân quý thì nàng ấy nhất định sẽ không nhận, vì vậy nên Lan Mai mới cố ý nói như vậy. Nàng ta còn cố ý nói hoa này sẽ giúp nữ tử trẻ trung xinh đẹp hơn để dụ hoặc Thanh Trúc. Có cô gái nào không thích mình trẻ trung xinh đẹp hơn? Tuy không quá tin vào những lời nói đó nhưng Thanh Trúc vẫn có chút động lòng, huống chi đây cũng là tâm ý của Lan Mai, nàng ấy không thể cự tuyệt được. “Đúng rồi, ngươi cầm nó về rồi đặt trong bụi hoa hồng thì sẽ có hiệu quả tốt hơn đó.” Lan Mai thấy Thanh Trúc động lòng liền giả bộ tùy tiện nói một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]