Ánh mắt Hiên Viên Triệt chuyển hướng về phía Đạt Hề Nhiên, trong con ngươi lạnh lẽo còn ẩn chứa một tia cười khẽ, mặc dù là đang cười nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác sởn gai ốc. Đạt Hề Nhiên không khỏi run rẩy thân mình. “Bổn cung làm việc chỉ nhìn kết quả, từ trước tới nay đều không từ thủ đoạn nào, lại càng không lưu một chút tình cảm. Ngay cả có là Ngọc Hoàng đại đế mà chỉ cần cản đường bổn cung thì bổn cung cũng giết không tha.” Hiên Viên Triệt nhìn thấy Đạt Hề Nhiên khẽ run thì khóe môi lại nở ra một tia cười lạnh hài lòng, từng tiếng lạnh như băng được thốt ra không hề che dấu sự tàn nhẫn. Đạt Hề Nhiên nuốt nuốt nước miếng, thân mình lại run lên một cái, đôi mắt cụp xuống tràn đầy sợ hãi. “Bởi vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp với bổn cung và dặn dò cẩn thận muội muội của ngươi, đừng để cho ả làm hỏng đại sự của bổn cung, bằng không thì đừng trách bổn cung hạ thủ vô tình!” Hiên Viên Triệt nhìn Đạt Hề Nhiên rồi lạnh lùng nói tiếp, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng lan ra khắp nơi. “Việc này bổn cung đương nhiên hiểu, bổn cung sẽ nói chuyện với Tĩnh nhi, hơn nữa bản cung cũng sẽ tận lực phối hợp với Thái tử .” Đạt Hề Nhiên âm thầm thở ra một hơi rồi chậm chạp ngẩng đầu lên thấp giọng nói với Hiên Viên Triệt. “Như vậy là tốt nhất !” Hiên Viên Triệt lạnh lùng cười nói. Lúc này đương nhiên y sẽ không giết Hiên Viên Tinh, giữ lại nàng ấy sẽ có tác dụng lớn hơn. Ánh mắt Đạt Hề Nhiên lóe lên một cái, xem ra vừa rồi chẳng qua Hiên Viên Triệt chỉ muốn cảnh cáo gã. “Hiên Viên Triệt, giao Tinh nhi ra đây!” Đúng lúc đó thì Đông Phương Sóc đột nhiên xông vào. Còn chưa vào trong phòng nhưng tiếng hét giận dữ của Đông Phương Sóc đã truyền tới. Hiên Viên Triệt nghe thấy tiếng hét của hắn thì khóe môi lại nở nụ cười lạnh. Y khẽ nhúc nhích môi thấp giọng nói, “Không ngờ lại tới nhanh vậy!” Ánh mắt âm lãnh hơi nâng lên, khi thấy Đông Phương Sóc xông vào, y nhíu mày một cái rồi chậm rãi trở lại ghế ngồi. “Hiên Viên Triệt, Tinh nhi đâu?” Đông Phương Sóc nhìn thấy bộ dạng của y thì lửa giận trong mắt nhanh chóng bốc lên, hắn tức giận quát hỏi. Lúc này hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, cũng không còn cười ha ha như bình thường nữa, trên mặt chỉ còn vẻ sốt ruột và lo lắng. “Ha ha!” Hiên Viên Triệt cười khẽ nhưng tiếng cười chỉ ngắn ngủn một tiếng rồi đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt y nhìn về phía Đông Phương Sóc rõ ràng mang theo ý cười, “Thật kỳ lạ! Hôm nay Thái tử Bắc Nguyên chính là tân lang mà sao lại chạy đến chỗ bổn cung đòi tân nương?” “Hiên Viên Triệt, ngươi chớ giả bộ, trừ ngươi ra thì không còn ai bắt Tinh nhi đi nữa.” Lửa giận trên mặt Đông Phương Sóc càng thêm lan tràn, hắn lại cao giọng nói. Lời nói hơi dừng lại một chút, hắn trầm giọng nói tiếp, “Nếu ngươi giao Tinh nhi ra đây thì bản cung coi như việc này không có phát sinh. Còn nếu không giao ra, bản cung sẽ đem phủ thái tử của ngươi san bằng thành bình địa.” “Tốt quá, vậy bổn cung phải cảm ơn ngươi rồi!” Hiên Viên Triệt lại chau mày lại cười khẽ tỏ vẻ không phản đối. Khi nói chuyện, y chậm rãi cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Phải nói, phủ thái tử đối với bổn cung thật đúng là một vốn một lời chẳng có tác dụng gì, hơn nữa, về sau chỉ sợ cũng không cần dùng đến. Ngươi giúp ta san bằng thì bổn cung sao có thể không cảm ơn ngươi chứ.” Thế lực thực sự của y không nằm trong kinh thành, càng không thể nào sẽ nằm trong phủ thái tử, nhiều năm qua, phủ thái tử đối với y mà nói chẳng qua chỉ là một cái tiểu điếm. Đông Phương Sóc cảm thấy bực bội trong lòng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt rồi ngoan tuyệt nói, “Hiên Viên Triệt, Tinh nhi chính là hoàng muội của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy ?” “Lời Thái tử nói bản cung nghe quả thật sự có chút không được thoải mái, nữ nhân của Thái tử bị cướp mất sao lại nghi ngờ là bổn cung làm ? Thái tử có chứng cớ sao?” Hiên Viên Triệt hơi hơi xoay chén trà trong tay, khóe môi lại từ từ trào ra một tia cười khẽ. “Ngươi…” Đông Phương Sóc nghẹn lời, lúc này quả thực hắn không có chứng cớ gì cả, dù sao đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được Tinh nhi, cũng không có tra ra được người áo đen ở trong cung bắt Tinh nhi mang đi. “Thế nào? Thái tử không có gì để nói nữa ư?” Bàn tay Hiên Viên Triệt đang cầm chén trà khẽ nắm chặt lại, đôi mắt nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía Đông Phương Sóc, trong sự lạnh lùng còn mang theo vài phần nguy hiểm và tức giận. Y nhúc nhích môi lạnh lùng nói từng chữ, “Nếu Thái tử không có chứng cớ thì đừng vu cáo hãm hại bổn cung. Sao? Thái tử cảm thấy bổn cung đã đến mức để người ta có thể khi dễ sao?” Y dừng lại một chút, vẻ âm lãnh trên mặt càng thêm rõ ràng, “Nếu Thái tử khiến bổn cung nóng giận thì đừng trách bổn cung vô tình!” Ngữ khí lạnh băng lần này đã mang thêm sự uy hiếp. Y đe dọa Đông Phương Sóc điều gì y cũng không nói rõ nhưng Đông Phương Sóc đương nhiên hiểu được sự nguy hiểm trong đó. “Bổn cung khuyên Thái tử nên sai người mau chóng đi tìm nữ nhân của ngươi thì hơn. Nếu chậm trễ thì chỉ sợ nữ nhân của ngươi sẽ biến thành nữ nhân của người khác đó. Thời điểm này mà động phòng thì hơi sớm một chút nhưng mà…” Y cố ý không nói nữa, nhưng ý tứ trong đó y tin Đông Phương Sóc chắc chắn là hiểu. Sắc mặt Đông Phương Sóc trong nháy mắt trở nên âm trầm, trong đôi mắt cũng rõ ràng tràn ngập lo lắng. Mặc dù biết Tinh Nhi nhất định là bị Hiên Viên Triệt mang đi nhưng mà hiện tại tìm không thấy Tinh nhi nên hắn cũng không thể làm gì Hiên Viên Triệt. “Hiên Viên Triệt, nếu Tinh nhi xảy ra chuyện gì thì bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đông Phương Sóc hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt rồi nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. Vừa nói xong, hắn liền cấp tốc xoay người rời khỏi phòng. “Xem ra tình cảm của Đông Phương Sóc đối với công chúa thật sự rất sâu nặng.” Đạt Hề Nhiên thấy Đông Phương Sóc rời đi mới thấp giọng nói, trong ánh mắt dõi theo bóng lưng Đông Phương Sóc rời đi thoáng hiện ra vài phần khác thường. “Ừm.” Hiên Viên Triệt nhẹ giọng đáp lời, khóe môi lộ ra vẻ hài lòng, cũng vì y biết tình cảm mà Đông Phương Sóc dành cho Tinh nhi nên mới làm vậy. Đông Phương Sóc càng thương Hiên Viên Tinh thì sẽ càng rối loạn. Đến lúc đó, kế hoạch của y sẽ càng thêm thuận lợi. Biểu hiện vừa rồi của Đông Phương Sóc thật khiến y cực kỳ vừa lòng. “Phải nói Tinh nhi cũng đúng là một người đẹp hiếm có, chờ bổn cung lên ngôi hoàng đế, ta sẽ gả Tinh nhi cho ngươi, thế nào?” Ánh mắt Hiên Viên Triệt lại nhìn về phía Đạt Hề Nhiên đầy thâm ý. Kỳ thực y đã phát hiện ra Đạt Hề Nhiên đối xử với Tinh nhi có chút đặc biệt, bằng không vừa rồi gã sẽ không chủ động hỏi về Tinh nhi, lại càng không kích động như vậy khi nghe y nói muốn giết Tinh nhi. Nếu có thể dùng Tinh nhi để chế trụ Đạt Hề Nhiên thì đó quả thực cũng là việc tốt. Đạt Hề Nhiên hơi giật mình, hai tròng mắt theo bản năng trợn tròn lên. Gã lập tức nhìn về phía Hiên Viên Triệt, khi thấy thái độ của y không giống như là đang nói đùa, con ngươi gã lại hơi hơi lóe sáng. Gã quả thật có chút thích Tinh nhi, sau lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở đại hội bán đấu giá thì gã đã để ý đến nàng. Gã vốn còn muốn xin Hoàng thượng ban hôn nhưng bởi vì chuyện của Hiên Viên Triệt nên không dám mạo muội. Hiện giờ lại nghe Hiên Viên Triệt nói vậy, trong lòng y không khỏi âm thầm cảm thấy vui sướng hơn vài phần, có điều Đông Phương Sóc cũng không phải người dễ chọc vào, nước Bắc Nguyên có thế lực rất cường đại, bọn họ không phải là loại mà vương triều Đạt Hề có thể dây vào được. Bởi vậy nên mặc dù vui sướng trong lòng nhưng gã cũng chỉ thấp giọng đáp lời, “Người Tinh nhi thích là Đông Phương Sóc, bổn cung có muốn ép nàng cưới thì cũng không thể được.” “Ha ha!” Hiên Viên Triệt đột nhiên bật cười thành tiếng, khóe môi cũng thêm vài phần trào phúng, y lạnh lùng hỏi lại, “Ngươi biến thành chính nhân quân tử từ bao giờ vậy?” Đạt Hề Nhiên khẽ biến sắc nhưng cũng không nói gì thêm. “Không sao, ngươi đã không muốn nó thì bổn cung sẽ bố trí một nam nhân khác cho nó. Đêm nay là đêm động phòng, dù sao cũng không nên lãng phí.” Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt đang nhìn Đạt Hề Nhiên lại rồi nhàn nhạt cười nói, nhưng lời nói vừa rồi của y lại làm cho Đạt Hề Nhiên cứng đờ. “Ngươi không sợ Hiên Viên Diệp và bọn họ tìm được nàng ư?” Đạt Hề Nhiên âm thầm thở ra một hơi, gã nhẹ giọng hỏi một câu, trong ngữ khí có vẻ có chút lo lắng. “Ha ha!” Hiên Viên Triệt lại bật cười thành tiếng, hai tròng mắt cũng lại chuyển hướng nhìn về phía Đạt Hề Nhiên, y lạnh lùng chậm rãi nói, “Có vẻ ngươi không tin tưởng vào năng lực của bổn cung cho lắm nhỉ ?”. Nơi y giấu nàng há có thể làm cho bọn Đông Phương Sóc dễ dàng tìm ra vậy sao ? “Nếu Hoàng thượng hạ lệnh điều động tất cả ngự lâm quân đi tìm kiếm thì sao?” Đạt Hề Nhiên nhìn vẻ mặt tự tin của y thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi lại với vẻ không yên tâm. “Yên tâm, lão già đó không ngốc như vậy đâu. Đêm qua hẳn là lão đã đoán được bổn cung sắp hành động nên mới thu hồi mọi binh quyền của Hiên Viên Diệp. Chắc chắn lão sẽ để tất cả ngự lâm quân bên cạnh để bảo vệ lão.” Hiên Viên Triệt nghe thấy Đạt Hề Nhiên nhắc tới Hoàng thượng thì hai tròng mắt đột nhiên trầm xuống. Lão già này cực kỳ ích kỷ, vào lúc này lão đương nhiên sẽ bảo vệ bản thân trước tiên. Có điều lần này mục đích chính của y không phải là đối phó với lão mà chủ yếu là nữ nhân kia. Đạt Hề Nhiên cứng đờ người lại. Xem ra Hiên Viên Triệt đã tính toán cẩn thận từng bước. “Chủ tử, hiện tại Đông Phương Sóc và người của Hiên Viên Diệp đang tìm kiếm công chúa khắp nơi, bọn họ còn sai người phong tỏa cổng thành. Có điều cũng không thấy ngự lâm quân được điều động.” Một thị vệ cấp tốc chạy vào rồi cung kính bẩm báo. “Hừ, quả nhiên rất tuyệt tình!” Sâu trong đáy mắt Hiên Viên Triệt càng ánh lên vẻ ngoan tuyệt, ngữ khí lạnh lùng của y cũng mang theo vẻ nguy hiểm khiến người ta kinh hãi. “Người của Săn Bảo có động tĩnh gì không?” Hiên Viên Triệt nheo mắt lại rồi lạnh giọng hỏi, lần này trong giọng nói đã có phần nghiêm trọng. “Bẩm chủ tử, cũng không có.” Tên thị vệ nọ nhanh chóng trả lời. Hiên Viên Triệt híp hai mắt lại, hàn quang trong mắt lóe lên rồi lại nhanh chóng ẩn đi. Y thấp giọng nói, “Đợi lát nữa!” Y phải chờ tới khi toàn bộ người của Săn Bảo lộ diện mới hành động. Y đã biết thừa Hiên Viên Diệp chính là minh chủ của Săn Bảo, y cũng đoán ra giờ phút này Mạnh Phất Ảnh nhất định là đang được Săn Bảo bảo vệ. Bởi vậy y nhất định phải buộc Săn Bảo hành động. Nhưng mà xem ra Hiên Viên Diệp cũng sẽ không dễ dàng cho đám người của Săn Bảo xuất đầu lộ diện dù người bị cướp đi chính là Hiên Viên Tinh, muội muội của hắn và cũng là bằng hữu tốt nhất của nữ nhân của hắn. “Loan tin ra ngoài, nói rằng nếu Đông Phương Sóc không nhanh chóng tìm ra thì nữ nhân của hắn sẽ cùng nam nhân khác động phòng!” Hiên Viên Triệt im lặng một lát rồi đột nhiên ra lệnh với vẻ ngoan tuyệt. Y muốn xem xem lần này Hiên Viên Diệp còn có thể bình tĩnh được hay không. Mà lần này cho dù Hiên Viên Diệp có thể bình tĩnh thì Đông Phương Sóc cũng sẽ buộc hắn phải điều động Săn Bảo. “Tuân lệnh” Tên thị vệ hơi run sợ một chút rồi vội vàng chạy ra ngoài. “Không phải ngươi thật sự định…” Đạt Hề Nhiên âm thầm thở ra một hơi, gã kinh hãi hỏi lại, nếu Đông Phương Sóc thật sự không thể tìm ra Hiên Viên Tinh thì Hiên Viên Triệt có định làm vậy thật không ? “Ha ha…” Hiên Viên Triệt bật ra tiếng cười lạnh, “Nếu Đông Phương Sóc không có bản lãnh thì cũng không trách bổn cung được.” Ngay cả mẫu thân của y mà y cũng có thể hy sinh thì huống gì muội muội, hơn nữa, Hiên Viên Tinh căn bản cũng không phải là muội muội của y. **** “Điện hạ, vừa rồi có một gã áo đen xuất hiện. Gã chỉ ném lại một phong thư rồi lập tức biến mất luôn rồi ạ.” Một thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo với Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc. Người này vừa nói vừa đưa phong thư cầm trong tay tới trước mặt Hiên Viên Diệp. “Là cái gì?” Đông Phương Sóc lập tức thò tay đoạt lấy rồi nhanh chóng mở tờ giấy ra. Khi đọc được nội dung bên trong, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tay cầm tờ giấy cũng không nhịn được run rẩy. Hiên Viên Diệp liếc mắt nhìn qua nội dung ghi trong phong thư, sắc mặt cũng hơi hơi trầm xuống, vẻ mặt lúc này đã thêm vài phần lo lắng. “Hiên Viên Triệt, tên hỗn đản này…” Đông Phương Sóc nhanh chóng xé nát tờ giấy. Hắn nghiến răng nghiếm lợi gầm nhẹ, “Bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” “Thái tử, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho được công chúa về.” Một lão thần đứng bên cạnh Đông Phương Sóc nhìn thấy bộ dáng của Đông Phương Sóc thì không khỏi thấp giọng khuyên nhủ. Thân mình Đông Phương Sóc trở nên cứng đờ, đương nhiên hắn hiểu việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Tinh nhi trở về, nhưng vấn đề mấu chốt là bây giờ bọn họ biết tìm ở chỗ nào ? Hắn vốn đã tiến cung để nhờ Hoàng thượng điều động ngự lâm quân cùng đi tìm kiếm, nhưng Hoàng thượng lại không đồng ý, chỉ phái một vài thị vệ đi tìm. Hắn cũng hiểu nhiệm vụ của ngự lâm quân là bảo vệ Hoàng thượng và bảo vệ Hoàng cung, nhưng người của bọn hắn quá ít, kinh thành lại quá rộng lớn, không biết bọn hắn phải tìm đến lúc nào ? Đợi cho đến khi hắn tìm được ra được Tinh nhi thì chỉ e… Nghĩ đến đây, đôi mắt Đông Phương Sóc lại tràn ngập đau xót. Không được, hắn không thể để Tinh nhi gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể. “Hiên Viên Diệp, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn Tinh nhi…” Đông Phương Sóc cấp tốc chuyển hướng nhìn về phía Hiên Viên Diệp rồi gấp giọng nói. Nhưng mà nói đến chỗ này thi lời nói cũng đột nhiên dừng lại, hắn quả thật không thể nói nốt những lời tiếp theo, lại càng không muốn chuyện đó xảy ra. Tim hắn đột nhiên đau nhói. “Hiện giờ bổn vương sao có thể điều động người…” Hiên Viên Diệp hơi giật mình một chút rồi nói với vẻ bất đắc dĩ. “Hiên Viên Diệp, ngươi không cần che giấu trước mặt bổn cung. Những người ngươi đã điều động toàn là thị vệ trong phủ, còn người của Săn Bảo thì chưa một ai nhúc nhích. Người của Săn Bảo đều là những cao thủ võ công, nếu bọn họ tham gia thì nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tinh nhi.” Đông Phương Sóc lập tức ngắt lời hắn rồi vội vàng nói. Hiên Viên Diệp khẽ nhăn mày lại, vẻ mặt hiện lên chút do dự. “Hiên Viên Diệp, Tinh nhi là muội muội của ngươi, ngươi thật sự muốn ngồi nhìn không quan tâm sao?” Đông Phương Sóc thấy hắn do dự thì càng tức giận, “Phải, ta biết. Săn Bảo của ngươi hoạt động cực kỳ bí mật và ngươi sợ bị Hiên Viên Triệt phát hiện ra. Nhưng lúc này Tinh nhi đã bị đem đến đâu không rõ, chẳng lẽ ngươi chỉ vì muốn che giấu thân phận mà hy sinh Tinh nhi sao ? Nếu người mất tích hôm nay là nữ nhân của ngươi thì ngươi có còn do dự thế không ?” Hiên Viên Diệp hơi cứng người lại, hắn ngẩng đầu ra lệnh cho Phi Ưng, “Phi Ưng, ngươi mau truyền mệnh lệnh của bổn vương, để Tốc Phong lưu lại vài người bảo vệ Vương phi, còn những người khác thì đều điều động đi tìm kiếm công chúa.” “Tuân lệnh!” Phi Ưng cung kính đáp lời rồi nhanh chóng rời khỏi. “Các ngươi cũng tiếp tục tìm đi!” Hiên Viên Diệp đảo mắt qua đám thị vệ vừa mới chạy tới rồi lạnh giọng phân phó . Đám thị vệ cũng đều răm rắp cung kính đáp lời, sau đó nhanh chóng bủa vây tìm kiếm Hiên Viên Diệp nhìn theo bóng một người trong đám đó đang vội vã rời khỏi, sâu trong đáy mắt ẩn hiện một tia cười lạnh. —– “Chủ tử, Hiên Viên Diệp đã hạ lệnh điều động người của Săn Bảo đi tìm kiếm, chỉ để lại một mình Tốc Phong ở lại bảo vệ…” Một gã thị vệ vội vã chạy vào rồi cung kính bẩm báo. “Được, tốt lắm!” Hiên Viên Triệt nghe gã nói thế thì cuối cùng trên mặt mới nở ra một nụ cười hài lòng. Không đợi gã kia nói xong, y liền lớn tiếng kêu lên. Gã thị về quỳ trên mặt đất thấy tâm tình của chủ tử có vẻ vui vẻ thì thân mình cũng hơi thả lỏng một chút. “Ngươi trở về tiếp tục theo dõi hành động của Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc, nếu phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường thì phải nhanh chóng quay trở về báo cho ta biết!” Hiên Viên Triệt nhìn về phía gã thị vệ, nụ cười trên mặt biến mất, y lạnh giọng phân phó. “Vâng!” Gã thị vệ cung kính đáp lời rồi từ từ lui ra ngoài. “Sau khi toàn bộ người của Săn Bảo được điều động đi tìm kiến, ngươi đột nhập vào đó và đem người mang đi, cứ theo kế hoạch mà hành động!” Hiên Viên Triệt nhìn về phía một nam tử áo đen rồi thấp giọng phân phó. “Tuân lệnh!” Gã áo đen thấp giọng đáp lời, câu trả lời của gã hết sức đơn giản và không có nửa điểm lôi thôi dài dòng. Sau nửa canh giờ bỗng có một người áo đen nhanh chóng đột nhập vào căn cứ của Săn Bảo. Trong Săn Bảo lúc này ngay cả một thị vệ bình thường cũng đã được phái đi nên chẳng còn mấy người. Bởi vậy gã áo đen đi vào cực kỳ thoải mái. Khi đi vào bên trong, gã nhìn thấy trước một gian phòng có khoảng chục thị vệ, Tốc Phong cũng đang đứng ngoài cửa. Gã áo đen khẽ chớp mắt, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Gã lặng lẽ nấp vào một nơi bí mật gần đó rồi từ từ tiến lại gần gian phòng kia. Loại võ công mà gã am tường nhất chính là khinh công, bởi vậy gã không thể cùng những người đó đánh bừa. Hơn nữa, những người mà Hiên Viên Diệp lưu lại để bảo vệ nữ nhân của hắn chắc chắn đều là những người võ công lợi hại nhất. Vì thế nên gã muốn hết sức cố gắng tránh khỏi động thủ với bọn họ. Khi tới gần căn phòng kia, gã liền đưa tay móc vào bên hông lấy ra một gói thuốc bột rồi nhanh tay ném ra ngoài. Thuốc bột trong gói cũng nhanh chóng tản ra không khí. Những người canh giữ bên ngoài đều hết sức kinh hãi. Có điều còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thuốc bột phả thẳng vào mặt. Cũng may loại thuốc bột này chỉ là mê dược. Nhưng nó lại là loại mê dược cực mạnh, chỉ cần đếm tới ba là người trúng độc sẽ tự động ngã xuống. Có mấy người đã bị hít phải khá nhiều chất độc, thân mình bọn họ hơi giật giật mấy cái rồi ngã vật xuống đất. Có mấy người đứng ở xa hơn thì tỏ vẻ hoảng hốt. Bọn họ muốn xông lên phía trước đánh địch nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, thân mình cũng không nhịn được lung lay sắp đổ. Phản ứng của Tốc Phong dù sao cũng nhanh hơn những người khác một chút. Khi vừa thấy gã áo đen xuất hiện, nhìn thấy trên tay gã đó giơ lên, hắn liền vội vàng nín thở liền. Nhưn vẫn có ít bột bay tới trước mặt hắn rồi tiến vào trong cơ thể. Có điều hắn vẫn tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ. Cây kiếm nhanh chóng được rút ra nghênh chiến. “Ngươi đã trúng độc của ta mà vẫn còn muốn tỉnh được sao!” Khóe môi gã áo đen khẽ kéo ra một tia cười lạnh, gã nói với giọng điệu chế giễu, vừa nói vừa rút kiếm ra nghêng đón. Lúc này dù sao Tốc Phong cũng đã trúng độc nên mơ hồ có cảm giác toàn thân đã không còn sức lực. Hiện tại hắn quả thật không phải là đối thủ của người kia. Có điều Tốc Phong vẫn liều mạng chĩa kiếm đánh về phía gã áo đen một kiếm, tuy vậy lực đánh của hắn lại có vẻ không được mạnh. “Ta không muốn giết ngươi cho nên tốt nhất ngươi đừng nên ép ta. Dù sao ngươi cũng trúng độc của ta rồi, chủ tử của ngươi cũng sẽ không trách tội, ngươi cần gì phải liều mạng?” Gã áo đen thấy Tốc Phong đã trúng độc vẫn liều mạng xông lên tấn công thì trên mặt không khỏi tăng thêm vẻ kính nể, gã nói với vẻ có chút không đành lòng. “Hừ, dù chỉ còn một hơi thở ta cũng sẽ không để ngươi làm thương tổn đến Vương phi.” Tốc Phong trừng mắt nhìn gã rồi nói với vẻ kiên quyết, nhưng sâu trong đáy mắt hắn lại ẩn chứa vài phần lo lắng. “Ngươi cho là ngươi bây giờ có thể ngăn cản được ta sao?” Người nọ khẽ mỉm cười chế giễu, kiếm trong tay cũng lập tức đưa về phía trước đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tốc Phong. Tốc Phong giật mình né tránh nhưng bởi vì đã trúng độc nên vẫn chậm một bước, mũi kiếm liền đâm trúng cánh tay hắn. Người nọ không muốn lãng phí thời gian với Tốc Phong. Thân hình gã chợt lóe lên rồi nhanh chóng đột nhập vào trong phòng. Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường, gã vội vàng tiến lên phía trước ôm lấy nàng rồi định nhảy qua cửa sổ. Tốc Phong cũng đã xông vào. Máu tươi từ cánh tay bị đâm trúng chảy ròng ròng xuống đất nhưng hắn cũng không để ý. Nhìn thấy người bị ôm trong ngực gã áo đen là Mạnh Phất Ảnh, hắn gấp giọng hô lên, “Buông Vương phi ra!” Hắn vừa nói vừa xông lên muốn đoạt Mạnh Phất Ảnh lại. Nhưng tốc độ của người bị thương sao có thể so được với gã áo đen. Khi hắn xông tới nơi thì gã áo đen đã nhảy ra ngoài cửa sổ. Khẽ liếc mắt nhìn Tốc Phong đang vội vàng chạy tới, khóe môi gã nở ra một nụ cười khẽ rồi mới nhanh chóng lắc mình rời đi. Khi Tốc Phong nhảy qua cửa sổ thì đã không thấy bóng dáng của gã áo đen đâu nữa. Ánh mắt hắn hơi lóe lên nhưng cũng không tiếp tục đuổi theo, hơn nữa, trên mặt hắn dường như cũng không có quá nhiều lo lắng. Gã áo đen mang Mạnh Phất Ảnh ra khỏi Săn Bảo nhưng cũng không trở về phủ Thái tử mà đi thẳng ra khỏi kinh thành. Lúc này bọn người của Hiên Viên Diệp đều đang đi tìm công chúa ở bên ngoài thành. Mặc dù có người canh chừng nhưng dựa vào khinh công của gã thì những người đó căn bản sẽ không thể phát hiện ra được. Gã áo đen mang theo Mạnh Phất Ảnh tiến thẳng một đường. Sau khi đến một ngọn núi cách kinh thành không xa, gã áo đen mới đi chậm lại. Hai tròng mắt vội vàng quan sát tứ phía nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, gã ung dung đi tới một trước mặt một phiến đá rồi dùng tay ấn lên đó. Đằng sau phiến đá lập tức xuất hiện một hang động. Gã liền ôm Mạnh Phất Ảnh đi thẳng vào bên trong. Sau khi gã áo đen bước vào sơn động, cửa đá phía sau từ từ đóng lại, không gian xung quanh nhất thời tối đen. Trong bóng đêm, người nọ mang theo Mạnh Phất ảnh đi gần nửa canh giờ rồi cuối cùng mới dừng lại. Dựa vào tốc độ của gã mà đi mất những nửa giờ thì phải biết quãng đường đó xa đến thế nào. “Chủ tử, người đã được mang đến rồi ạ!” Gã áo đen cung kính hành lễ rồi đem Mạnh Phất Ảnh đưa tới trước mặt Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Triệt cấp tốc thò tay ôm nàng vào lòng. Nhìn nàng đang ngủ say, ánh mắt âm lãnh bình thường luôn làm cho người ta kinh hãi của y bỗng hiện lên một tia mềm mại, vẻ dịu dàng thoáng qua rất nhanh nhưng rõ ràng có tồn tại. Y khoát tay với gã áo đen nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh. Gã áo đen liền hiểu ý, gã nhanh chóng lui ra ngoài. Hiên Viên Triệt ôm Mạnh Phất Ảnh tiến vào một căn phòng cực rộng rồi đặt nàng lên trên một cái giường rất lớn, khóe môi y khẽ hiện ra một tia cười khẽ, trông y vừa có vẻ dịu dàng lại vừa có vẻ ôn hòa. Chưa từng có một nữ nhân nào khiến y có cảm giác muốn thương tiếc giống như thế này. Sau khi đặt nàng xuống giường, y cũng không có thêm bất cứ hành động gì mà chỉ lẳng lặng ngồi trước giường và lẳng lặng ngắm nhìn nàng. Nhìn gương mặt hoàn mĩ làm cho người ta hít thở không thông, trong lòng y bỗng dâng lên một cảm giác xúc động khác thường. Y chậm rãi đưa tay ra định chạm nhẹ lên mặt nàng, chẳng ngờ đúng lúc đó thì đôi mắt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên mở ra. Vừa mở mắt nhìn toàn bộ bên trong gian phòng, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên kinh sợ. Mọi thứ bên gian phòng đều sáng trưng nhưng không phải do ánh sáng mặt trời, hẳn là người ta đã dùng một vật có khả năng phát sáng để thay thế. “Tỉnh rồi ư?” Hiên Viên Triệt thấy nàng đột nhiên mở mắt và có vẻ bất ngờ thì lập tức nhẹ giọng cười nói, giờ phút này giọng nói của y không có chút nào lạnh băng mà rất mềm nhẹ làm cho người ta khó có thể tin được. Mắt nàng khẽ chuyển hướng nhìn về phía người ngồi bên giường. Nàng lại càng kinh sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy kêu lên, “Là ngươi? Sao ta lại ở nơi này?” Nàng vừa nói vừa bật người ngồi dậy rồi vội vàng nhảy xuống giường. Hiên Viên Triệt cũng đứng lên theo nàng, đầu lông mày khẽ chau lại, y nói không chút che dấu, “Là bổn cung mang nàng tới.” “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nàng lại hoảng hốt, ánh mắt nhìn y cũng tăng thêm vẻ đề phòng. “Nàng yên tâm, bổn cung sẽ không làm gì thương tổn đến nàng. Bổn cung chỉ muốn nàng trở thành nữ nhân của bổn cung mà thôi.” Ánh mắt Hiên Viên Triệt lại thẳng tắp nhìn nàng, y chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, sâu trong đáy mắt dường như có thoáng qua một tia căng thẳng. “Ha ha…” Nàng bật cười thành tiếng, khóe môi cũng hơi kéo ra một tia trào phúng, “Làm nữ nhân của ngươi? Thái tử không phải không biết thân phận của ta bây giờ đó chứ? Thái tử không thấy những lời này thật quá buồn cười hay sao?” Hiên Viên Triệt khẽ trầm sắc mặt nhưng cũng không tỏ vẻ tức giận. Y lại nói, “Bổn cung chỉ biết chỉ cần ta muốn thì nhất định phải có trong tay. Bổn cung chưa bao giờ để ý đến những chuyện khác.” “Vậy sao? Cũng không thể chắc chắn mọi chuyện đều theo ý Thái tử được?” Khóe môi nàng lại nở nụ cười lạnh, trong giọng nói cũng tăng thêm sự lạnh lẽo. “Được, đương nhiên được!” Trên mặt Hiên Viên Triệt lại nhàn nhạt cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía nàng càng tăng thêm vẻ dịu dàng, “Bản cung tin nàng nhất định sẽ đồng ý gả cho bổn cung!” Y dừng lời một chút để nhìn về phía nàng rồi lại cười khẽ đầy thâm ý, “Nếu bổn cung nhớ không nhầm thì nàng và Hiên Viên Diệp hình như chưa bái đường thành thân. Chỉ cần hôm nay bổn cung và nàng cùng nhau bái đường thì nàng sẽ danh chính ngôn thuận là nữ nhân của bổn cung rồi.” “Ngươi không phát hiện việc này chỉ có ngươi một bên tình nguyện hay sao?” Mắt nàng híp lại, âm thanh lạnh lùng lại cất lên, “Hay là ngươi muốn cho người cưỡng chế bắt ta với ngươi bái đường?” “Yên tâm, bổn cung sẽ không bắt buộc nàng. Bổn cung sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện cùng bổn cung bái đường…” Lời của y hơi dừng lại, ánh mắt nhìn nàng càng thêm ái muội, y cười khẽ rồi bổ sung thêm, “…và động phòng.” “Ngươi đừng vọng tưởng!” Ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nàng nhịn không được tức giận quát to, khi nói chuyện, đôi mắt lại liếc nhìn xung quanh một lượt. Căn phòng rất lớn, rất sáng, trang trí cũng cực kì hoa lệ. Cuối cùng nàng đã phát hiện ra ánh sáng này được phát ra từ một viên dạ minh châu cực lớn đang được đặt trên bàn. Nàng khẽ liếc qua cửa sổ, lông mày theo bản năng khẽ chau lại. Bên ngoài dường như tối đen một mảng và được chiếu sáng bởi mấy cây nến. Chẳng lẽ lúc này đã là buổi tối rồi sao? Nhưng mà tính thời gian thì hình như còn chưa tới buổi tối ? “Nàng không nên có ý nghĩ bỏ trốn. Bổn cung có thể nói cho nàng biết nàng có muốn trốn cũng không thoát được đâu. Hiên Viên Diệp cũng tuyệt đối không thể tìm ra nơi này. Trừ người của bổn cung ra thì không ai biết nơi này cả.” Hiên Viên Triệt thấy phản ứng của nàng thì khóe môi lại nở nụ cười khẽ. “Bổn cung không ngại nói cho nàng biết nơi này là cung điện dưới mặt đất của bổn cung. Ngay cả những người ra vào nơi này cũng đều đã được uống một loại thuốc đặc biệt, không ai nhớ được cửa ra vào đâu.” Hiên Viên Triệt im lặng một lát rồi lại bổ sung thêm, trừ y và những người y cực kỳ tín nhiệm ra thì không ai biết chỗ này. Cũng vì vậy mà nhiều năm qua kkhông có người nào có thể phát hiện được thế lực của y, ngay cả Hiên Viên Diệp cũng không phát hiện được. Hơn nữa, y cũng tin tưởng tuyệt đối không ai có thể tìm được nơi này. Nhiều năm qua y đã bồi dưỡng nhân lực chính tại chỗ này. Hơn nữa, nơi này không chỉ đơn giản là cung điện dưới lòng đất mà còn có vài mật đạo không có người biết, những mật đạo này có thể dẫn thông đến những nơi mà y muốn. Y biết mấy năm nay Hiên Viên Diệp vẫn luôn dò xét thế lực của y, nhưng mà ngay cả Hiên Viên Diệp cũng không nghĩ tới thế lực của y lại nằm dưới lòng đất. Hôm nay y đã mang nàng tới nơi này rồi thì nàng chỉ có thể trở thành nữ nhân của y. Đương nhiên y hiểu rõ tính tình của nàng, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vậy y… Trên mặt nàng thoáng hiện ra một tia kinh ngạc, cung điện dưới lòng đất? Điều này thật quá kinh người, Hiên Viên Triệt lại xây một tòa cung điện dưới lòng đất? “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng cứng người lại, bước chân theo bản năng lùi lại từng bước, nhưng cánh tay Hiên Viên Triệt cũng nhanh chóng vươn ra thẳng tắp ôm nàng vào lòng. Y kề sát môi bên tai nàng rồi nói từng chữ từng chữ, “Bổn cung vừa mới nói rồi. Bổn cung muốn nàng cùng bổn cung bái đường thành thân.” “Không thể nào!” Thân thể nàng càng thêm cứng đờ, hai tròng mắt hơi trầm xuống, nàng lạnh giọng nói với y, “Ngươi có giết ta ta cũng sẽ không cùng ngươi bái đường.” “Bổn cung sao có thể giết nàng? Bổn cung đã nói muốn nàng trở thành nữ nhân của bổn cung rồi mà. Với nữ nhân của bổn cung, bổn cung đương nhiên sẽ hết mực yêu thương, ta tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho nàng đâu.” Hiên Viên Triệt nghe xong lời nói của nàng thì không những không bực mà ngược lại còn khẽ mỉm cười. Khi nói chuyện, môi y không biết là cố ý hay vô tình vẫn kề sát bên tai nàng, gần rồi lại gần hơn một chút, hơi thở của y từ từ phả vào gáy nàng khiến nàng cứng đờ người lại. “Chỉ cần nàng đồng ý trở thành nữ nhân của bổn cung thì bổn cung sẽ cho nàng hết thảy những thứ mà nữ nhân trong thiên hạ này muốn có, ta tuyệt đối sẽ không thua kém Hiên Viên Diệp đâu. Sao hả?” Miệng Hiên Viên Triệt vẫn kề sát bên tai của nàng, y tiếp tục giở giọng cám dỗ. “Những thứ mà tất cả nữ nhân trong thiên hạ này muốn thì chưa chắc ta đã muốn.” Khóe môi nàng lại kéo ra một tia cười lạnh, nàng nói với vẻ chế giễu, “Bởi vậy nên ngươi từ bỏ đi!” Sắc mặt Hiên Viên Triệt khẽ trầm xuống. Y đột nhiên đứng thẳng người, gương mặt cũng rời khỏi bên tai nàng. Y nhíu mày lại, “Cũng không sao, bổn cung sẽ cho nàng gặp một người.” Y vừa nói vừa vỗ tay ra hiệu. Lập tức có một người nữ tử mang theo Hiên Viên Tinh đi vào. “Thất tẩu, sao tẩu lại ở đây?” Hiên Viên Tinh thấy nàng thì đột nhiên kinh sợ, nàng bất chấp sợ hãi gấp giọng hỏi Mạnh Phất Ảnh. Khi nhìn thấy Hiên Viên Tinh, nàng có vẻ cũng hơi sửng sốt một chút. Đôi mắt tràn đầy lo lắng, nàng nhìn về phía Hiên Viên Triệt rồi lạnh lùng nói, “Hiên Viên Triệt, ngươi thật hèn hạ!” “Ha ha…” Hiên Viên Triệt không những không giận mà còn cười lớn, “Bổn cung cho tới bây giờ chưa bao giờ là chính nhân quân tử, hơn nữa, bổn cung làm việc gì cũng chỉ nhìn vào kết quả.” “Bổn cung đã nói không nỡ giết nàng nhưng đối với nó thì bổn cung sẽ không tha đâu. Vì vậy mạng nó bây giờ nằm trong tay nàng đó.” Hiên Viên Triệt lại chăm chú nhìn nàng rồi chậm rãi nói từng chữ. Sắc mặt của nàng khẽ biến đổi, bàn tay ẩn ở dưới ống tay áo hơi siết chặt lại. “Sao? Bổn cung cho nàng thời gian suy nghĩ. Bổn cung sẽ đếm tới mười. Sau mười tiếng, sống chết của nó tất cả đều do nàng. Bổn cung nói được làm được, nếu nàng không tin thì cứ việc thử xem!” Hiên Viên Triệt vẫn cười khẽ nhưng những lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn. “Thất tẩu, tẩu không được đồng ý với y. Không cần lo lắng uội, y không dám giết muội đâu.” Hiên Viên Tinh tuy không biết Hiên Viên Triệt nói đến chuyện gì nhưng vẫn vội vàng ngăn cản. “Phải không? Không dám giết ngươi…” Ánh mắt Hiên Viên Triệt lại ẩn quá vài phần thị huyết, y liếc mắt nhìn Hiên Viên Tinh một cái rồi bắt đầu đếm, “Một, hai…” Ngữ khí của y rất nhẹ nhưng bởi căn phòng quá rộng nên mỗi lời nói ra đều tạo thành tiếng vang quanh quẩn trong không gian. “Thất tẩu, rốt cuộc y muốn tẩu đồng ý cái gì?” Hiên Viên Tinh thấy y bắt đầu đếm và nghĩ đến sự tàn độc của y thì trên mặt cũng lộ ra một chút sợ hãi. “Bái đường, thành thân.” Hiên Viên Triệt đã đếm tới năm, khi nghe câu hỏi của Hiên Viên Tinh, y liền cười cười rồi nhẹ giọng nói. “Ngươi… Ngươi thật quá phận! Ngươi đã biết rõ tẩu ấy là nữ nhân của Thất ca mà vẫn bắt tẩu ấy bái đường thành thân với ngươi ư?” Hiên Viên Tinh sửng sốt, nàng ấy lập tức phẫn nộ quát mắng Hiên Viên Triệt. Nhưng Hiên Viên Triệt cũng chẳng để ý tới nàng ấy nữa. Y tiếp tục nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh và đếm, “Sáu, bảy, tám, …” Tiếng đếm trầm thấp của y khiến thân mình cứng đờ của nàng hơi hơi run rẩy. Khi y vừa hô tới mười, nàng đột nhiên mở miệng nói, “Được, ta đồng ý gả cho ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]