Chương trước
Chương sau
“ Tham kiến Vương phi” Lan Mai từ từ đi tới, thái độ cung kính, ngữ khí bình thản không có thái độ quá khác thường cũng không thấy chút hoảng loạn nào hết, có thể thấy nàng ta che giấu quá tốt.
Mạnh Phất Ảnh tuy rằng rất muốn biết trong tay nàng ta rốt cuộc có thứ gì, nhưng lại không muốn nôn nóng đánh rắn động rừng. Hiện tại trên cơ bản có thể khẳng định Lan Mai với chuyện này có liên quan đến nhau. Nhưng nàng cũng biết được trong toàn bộ kế hoạch này không chỉ có một mình Lan Mai đứng ra nhất định sau lưng nàng ta còn có người khác. Người sau lưng Lan Mai nhất định rất có thế lực, mà Hiên Viên Diệp cũng chỉ muốn biết người nọ rốt cuộc là ai mà thôi.
“ Đã trễ như vậy rồi còn đi đâu thế? Vừa mới Thái hậu còn triệu ngươi.” Mạnh Phất Ảnh cười cười, có chút tùy ý như có như không, trên mặt cũng không có một chút khác thường.
“ Nô tì vừa đi thăm Thanh Trúc ạ ” Tròng mắt Lan Mai mở to, thấp giọng trả lời, bình thản không có biểu hiện gì khác.
“ Ừm” Mạnh Phất Ảnh cũng hơi gật đầu, khẽ nói “Nhanh nhanh về đi, Thái hậu đang không có người hầu hạ” Nàng biết nếu bây giờ bắt Lan Mai vì trong tay nàng ta có thứ gì đó thì nàng ta nhất định sẽ chối bằng được. Theo như phản ứng vừa rồi của nàng ta, nhất định đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng . Cho nên nàng cũng không hỏi nữa mà chỉ thúc giục nàng ta về hầu hạ Thái hậu.
“ Vâng ạ” Lan Mai vẫn như cũ kính cẩn đáp lời. Mạnh Phất Ảnh không vội mà đợi Lan Mai đi trước, sau đó mới hướng Vĩnh Thọ Cung mà đi.
Đợi khi Lan Mai đi khỏi,lông mày nàng hơi nhíu, chờ đến khi Hiên Viên Diệp tới, nhất định sẽ nhờ hắn điều tra toàn bộ tư liệu về Lan Mai.
Mạnh Phất Ảnh đi đến phòng Thanh Trúc.Thanh Trúc bị thương khá nặng nhưng sau khi băng bó cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể hoạt động , chỉ cần không cố sức quá. Lúc này Thanh Trúc cũng đã rời khỏi giường, đang ở trong phòng khẽ cử động tay chân một chút.
“ Vương phi” Thanh Trúc nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh không khỏi nổi lên một tia cười khẽ, mang theo sự vui sướng, nhanh chóng xoay người muốn hành lễ.Có thể là do động tác quá nhanh nên đã đụng đến vết thương, thân thể hơi khựng lại một chút.
“ Nha đầu này, sao không nghỉ ngơi cho tốt” Nàng hơi lườm Thanh trúc một cái, giọng điệu tức giận nói, nhưng nhìn thấy Thanh Trúc không sao trong lòng nàng cũng không khỏi cao hứng.
“ Ha ha, Thanh Trúc sợ nếu cứ nằm như vậy sẽ biến thành một phế nhân mất” Thanh Trúc hiểu được tâm tư của nàng, mãn nguyện cười nói.
Mạnh Phất Ảnh cũng cười theo nàng ấy, lần này Thanh Trúc bị thương cũng vì mình, cho nên Mạnh Phất Ảnh luôn có cảm giác áy náy. “ Chờ cho vết thương của ngươi tốt lên, vài ngày nữa ta sẽ khôi phục thân phận cho ngươi để ngươi trở về bên cạnh ta” Nàng suy tư một chút sau đó thấp giọng nói. Tiếp tục như vậy chắc chắn có một ngày lộ ra sơ hở, hiện tại Thanh Trúc càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa nàng cũng cần có Thanh Trúc bên người.
“ Tốt quá” Thanh Trúc nghe được lời nàng nói, khóe môi khẽ cười ,ánh mắt trùng xuống, giọng điệu buồn rầu kể khổ “ Làm thần y, thực là quá cực khổ” Lời nói của nàng hơi dừng một chút sau đó tiếp tục nói “ Thanh Trúc không hiểu y thuật ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra bị lộ mất, nhất là lần này Thái hậu té xỉu, nếu không phải Thanh Trúc đang bị thương thì nhất định sẽ bị phát hiện ra”
Nàng đột nhiên ngẩn ra, lời nói của Thanh Trúc tuy là vô tâm nhưng cũng nhắc nhở nàng một việc. Lần này Thanh trúc bị thương thực ra là có ích, bằng không lúc Thái hậu bị thương Thanh Trúc lại không nhìn ra nhất định làm cho người hoài nghi. Hơn nữa theo lời Thanh Trúc thì người nọ rất muốn giết nàng ấy nhưng lại chỉ đâm có một kiếm.
“ Thanh Trúc, vừa nãy Lan Mai có qua đây thăm ngươi?” Mạnh Phất Ảnh đè nén kinh ngạc trong lòng, như tùy ý hỏi, không phải là nàng không tin Thanh Trúc nhưng nàng biết quan hệ của Thanh trúc và Lan Mai không tệ, chỉ sợ trước mặt Lan Mai nàng ấy lại lỡ miệng.
“ Đúng ạ, nàng ấy vừa mới đem điểm tâm đến” Thanh Trúc vừa nghe nàng nhắc đến Lan Mai khóe miệng lại hiện ra một tia cười khẽ.
“ Tình cảm của ngươi với nàng ta quả thực rất tốt, ta nói không sai chứ.” Mạnh Phất Ảnh như cũ không chút để ý mà hỏi, tuy là trên mặt Thanh Trúc vẫn hiện ra ý cười nhưng nàng vẫn có chút cẩn trọng hơn.
“ Vâng, năm đó Thanh Trúc cùng nàng vào cung, sau đó lại cùng nhau luyện võ” Thanh Trúc xúc động nhớ lại, những kỉ niệm tốt đẹp, trên khuôn mặt nàng ấy hiện lên một tia hạnh phúc nhàn nhạt.
“ Vậy sao, vậy ngươi với nàng ấy võ công của ai cao hơn?” Nàng đang lo không biết làm thế nào để hỏi vấn đề này, không ngờ Thanh Trúc lại nói đến.
“ Ha ha..” Thanh Trúc hơi lúng túng cười nói, “ Võ công của Thanh Trúc quả thật không bằng nàng ấy, bởi vì Thanh Trúc ham chơi”
“ Ngươi nha” Nàng sợ nha đầu này nghĩ nhiều, hơi ấn nhẹ lên đầu nàng ấy, có chút buồn cười, nàng cũng không hỏi nữa. Kỳ thực trong lòng cũng đã có đáp án.
Khi trở lại Vĩnh Thọ Cung, Mạnh Phất Ảnh thấy Lan Mai đang sửa soạn lại giường cho Thái hậu. Nàng cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ là cũng Thái hậu hàn huyên một chút, sau đó trở về phòng,ánh mắt cứ hướng ra phía cửa sổ, không biết tối nay hắn có đến không? Đột nhiên nàng cảm thấy một ngày không thấy hắn nàng sẽ có cảm giác nhớ nhung. Xem ra nàng đã bắt đầu để ý tới hắn.
Nàng đợi rất lâu, đêm khuya yên tĩnh cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng không khỏi có chút thất vọng, bờ môi khẽ cong lên một chút. Dùng sức kéo chăn lên che lấy cơ thể, thấp giọng nói “ Không đến thì sao chứ, có gì khác đâu”
“ Thế nào? Vương phi đang nói Bổn vương sao?” Thanh âm nàng vừa phát ra bỗng thấy hắn đã nằm trên giường nàng, cánh tay cũng tiện thể vòng qua ôm lấy người nàng. Môi ghé sát bên tai nàng cúi đầu cười nói.
Mạnh Phất Ảnh hơi sững người lại, nghĩ đến lời mình vừa nói ra bị hắn nghe được, có chút xấu hổ, cho nên cũng không quay người lại, hơi ảo não mà nói “ Ai nói, là ngươi tự nghĩ nhiều …”
“ Ha ha..” Hiên Viên Diệp hạ giọng nhẹ nhàng cười .Vì sợ lại kinh động Thái hậu nên hắn cố gắng đè nén tiếng cười kia, không nghe ra được bao nhiêu. Chính là cảm giác được ngực cùng hơi thở phập phồng của hắn dán chặt vào lưng nàng. Hắn hôm nay vì điều động quân đội đi giúp Mạnh Thiên Vân, lại muốn điều tra cả chuyện kia nữa cho nên bây giờ mới xong được.
Tuy rằng đã mệt gần chết nhưng hắn vẫn mạo hiểm đi Vĩnh Thọ Cung. Bất quá vừa tới thì nghe được âm thanh bất mãn của tiểu cô nương này. Giây phút ấy, hắn cảm thấy bản thân mình mạo hiểm vào Vĩnh Thọ Cung này rất đáng giá. Xem ra nữ nhân của hắn cũng biết nhớ hắn.
Hắn cố ý cười, Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng càng buồn bực hơn. Vì sao nam nhân này sớm không tới, muộn không tới lại tới đúng lúc nàng vừa thốt ra câu kia. Ngay sau đó,hắn cũng không cho nàng thời gian để thất thần, hắn đã nhanh chóng chuyển qua bên kia ôm lấy người nàng, hôn lên bờ môi của nàng.
Lúc này nàng cũng không kháng cự mà thản nhiên đáp lại hắn. Cơ thể hắn bỗng cứng lại một chút, sau đó tiếp tục tiến sâu, triền miên mà hôn nàng. Nếu không phải giờ phút này đang ở Vĩnh Thọ Cung hắn còn muốn hôn lên những chỗ khác của nàng, muốn xâm nhập sâu vào cơ thể nàng.
Đáng tiếc đây là cung của Thái Hậu nên không thể tùy tiện, hắn cũng không muốn làm cho nàng thấy khó chịu, cũng như làm chính bản thân hắn thấy khó chịu.
Chờ chuyện này qua đi, lúc đó hắn mới có thể từ từ hưởng thụ…
Sau khi triền miên hôn nàng, hắn ôm chặt lấy nàng, ghé sát vào tai nàng mà nói: “ Hôm nay nàng biểu hiện tốt lắm” Hắn đã sớm biết không có gì có thể làm khó được nàng.
“ A có thể nghe được lời khen ngợi của ngươi, quả thật rất hiếm có” Mạnh Phất Ảnh hơi run sợ một chút, sau đó khẽ cười , tuy nhiên trong lòng không khỏi lo lắng.
“ Nàng đã muốn nghe, sau này mỗi ngày Bổn vương sẽ nói cho nàng nghe” Hiên Viên Diệp cười cười, nàng đã muốn nghe thì hắn sẽ liên tục rót vào tai nàng.
“ Hứ, mỗi ngày đều nói, ngươi có ý gì? Nghe nhiều cũng sẽ thấy chán” Nàng ngạc nhiên, mỗi ngày hắn đều nói, kia chẳng phải là nghe đên chết sao. Hắn là có ý gì đây?
“ Ý của nàng là ngại phiền đến Bổn vương sao?” Hiên Viên Diệp chợt thẳng người cố ý ra vẻ tức giận nhìn nàng, thế nhưng môi hắn cũng không chịu an phận, vẫn tiếp tục hôn nàng.
“ Ngươi điều tra cho ta một chút về Lan Mai, bao gồm cả chuyện trước khi nàng ta vào Cung và gần đây tiếp xúc nhiều nhất với ai.” Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện của Lan Mai, hạ giọng xuống, vô cùng nghiêm túc nói.
Hắn hơi nhăn mặt sau đó cũng đồng ý “ Được” Nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm “ Nàng cũng nên cẩn thận một chút” Nếu nàng đã hoài nghi Lan Mai, thì nhất định trong đó sẽ có uẩn khúc mà Lan Mai lại theo bên người nàng, cho nên…
“ Được, ta biết” Mạnh Phất Ảnh cũng biết chuyện lần này cực kì nguy hiểm nên cũng trịnh trọng đáp lời hắn.
Thế nhưng ngày hôm sau lại cực kì bình thản, không có chuyện gì xảy ra. Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ mà ở lại Vĩnh Thọ Cung, Hiên Viên Diệp cũng không sai người gọi nàng trở về. Nhu phi bên kia cũng đang bận cúng bái, vì thế cũng không đến, nghe Thái hậu nói là việc cúng bái hành lễ này diễn ra trong bảy ngày.
Nhưng mà về sau pháp sư nói với Nhu phi là làm ba ngày cũng đủ rồi , cho nên chỉ làm liên tục trong ba ngày. Ba ngày này cực kì an ổn cho nên nàng đối với Nhu phi cũng có phần hoài nghi.Pháp sư cứ ở Nhu Tâm Cung như vậy khiến Nhu phi không cách nào mà tiến hành kế hoạch tiếp theo chăng ?
Bất quá, địch không động ta cũng không động, nếu người nọ không có động tĩnh gì nàng cùng Hiên Viên Diệp cũng không thể manh động được. Đương nhiên mấy ngày nay hắn cũng đang âm thầm điều tra chuyện này. Đến ngày thứ ba, Nhu phi đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an, nói là đến thỉnh an, nhưng chính là vì chuyện của Mạnh Phất Ảnh mà đến.
“ Thần thiếp thỉnh an Thái hậu, bởi vì mấy hôm nay thần thiếp bận cúng bái hành lễ nên không qua thỉnh an người được, thỉnh người thứ lỗi” Nhu phi bước vào Thọ cung, cúi đầu hành lễ thỉnh an Thái hậu.
“ Không sao, đứng dậy đi” Thái hậu không hề bận tâm, xua tay cho Nhu phi đứng dậy, tùy tiện hỏi “ Việc cúng bái hành lễ như thế nào rồi? Hôm nay là ngày cuối cùng phải không?”
“ Hồi Thái hậu hôm nay là ngày cuối cùng, pháp sư nói hôm nay làm xong thì sẽ không có vấn đề gì nữa” Thanh âm trả lời của Nhu phi cực kì êm ái, cũng nhất mực cung kính.
“ Ừm, như vậy là tốt rồi” Thái hậu gật đầu nhìn qua Nhu phi nhưng ẩn sâu trong con người của bà có vài phần lãnh ý.
“ Thái hậu hôm nay khí sắc không tệ, xem ra thân thể đã tốt lên nhiều” Nhu phi nâng con ngươi lên nhẹ giọng nói, nở một nụ cười nhạt cực kì thân thiết.
“ Đúng, đúng là tốt hơn nhiều” Thái hậu cũng hơi cười cười, ánh mắt hiện lên tia lãnh ý, nhưng nhanh chóng ẩn đi.
Nhu phi mi tâm cũng hơi chuyển động lát sau mới nhìn đến Mạnh Phất Ảnh chậm rãi nói: “ Phất nhi, thân thể Thái hậu đã chuyển biến không ít, ngươi cũng nên trở về Vương phủ, ngươi ở lại nơi này thực không được tiện cho lắm, dù sao bây giờ ngươi cũng là Vương phi của Diệp nhi” Nhu phi nói ra lời này, mặt hơi nhăn lại có chút bất mãn.
Mạnh Phất Ảnh có chút sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu ra, Nhu phi thì ra vì chuyện này mà đến, không biết có thật là muốn nàng trở vê hay không đây? Hay chỉ là muốn thăm dò ý tứ của nàng?
“ Phất nhi vẫn không yên lòng về Thái hậu, Phất nhi muốn ở lại chiếu cố Thái hậu” Nàng cụp mắt xuống che giấu đi mọi cảm xúc trong ánh mắt, thấp giọng nói, trong thanh âm cũng mang theo vài phần lãnh đạm ,không dành quá nhiều tình cảm cho Nhu phi.
Nhu phi có vẻ như thật không ngờ nàng sẽ cự tuyệt như thế, sắc mặt trầm xuống, sự bất mãn càng thêm rõ ràng, nhưng vẫn như cũ mềm nhẹ nói, ”Mẫu phi biết ngươi vẫn còn tức giận vì sự kiện kia, nhưng ngươi cũng không thể vì sự kiện kia mà vĩnh viễn không quay về, hơn nữa, mấy ngày hôm trước còn truyền ra chuyện ngươi cùng Phàm nhi, chỉ sợ Diệp nhi cũng có chỗ hiểu lầm, các ngươi nếu cứ giằng co như vậy nữa thì e là hiểu lầm sẽ càng ngày càng sâu .”
Có vẻ như những lời Nhu phi nói ra cũng là vì thật tâm muốn tốt cho bậc hậu bối vậy.
“ Phất nhi đã nói nếu chuyện đó là thật thì chức vị Vương phi Phất nhi cũng sẽ không cần nữa, Phất Nhi không chấp nhận việc phải san sẻ tình cảm với nữ nhân khác.” Nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Nhu phi chậm rãi nói từng chữ một.
“ Đứa nhỏ này, chỉ vì một chút việc đã đem mọi chuyện biến thành thế này, chuyện nam nhân thu nữ nhân là cực kì bình thường, nếu như mọi người ai cũng như ngươi chẳng phải hậu cung này sớm loạn rồi sao?” Nhu phi nghe được lời nàng nói liền tức giận, ánh mắt tối lại, hiển nhiên là đang kích động.
Biểu hiện ngày thường của Nhu phi vốn rất ôn nhu nhưng do chuyện Mạnh Phất Ảnh nàng không chịu trở về Vương phủ, có chút bất mãn, hiện nay lại bị nàng chống đối như vậy, theo như tính tình đơn thuần của Nhu phi mà nói ắt hẳn là sẽ giận dữ đi.
Mạnh Phất Ảnh hơi híp mắt lại, cũng không nói thêm gì nữa, Nhu phi tới nơi này phải chăng là muốn nàng phát hỏa ?
“ Diệp nhi dù sao cũng là nam nhân, có nhiều việc đai sự phải làm, nó cũng không thể vì việc này mà mỗi ngày phiền lòng được. Ngươi là Vương phi cũng nên vì nó mà nhân nhượng đôi chút” Nhu phi thấy nàng không lên tiếng lại tiếp tục nói “ Ngươi không phải là đợi nó đến xin lỗi ngươi chứ? Dù sao chuyện ngươi cũng Phàm nhi sáng hôm đó cũng làm cho Diệp nhi tức giận đi” Lời nói của Nhu phi câu nào cũng ám chỉ ý bảo vệ Hiên Viên Diệp,cũng lộ rõ tình thương của một bà mẹ ích kỷ.
Thái hậu vẫn không lên tiếng, không biết là đang suy nghĩ gì.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi cong lên lộ ra một tia cười lạnh, thật không ngờ Nhu phi vẫn lấy chuyện sáng hôm đó nàng cùng Hiên Viên Phàm ra mà nói, đây mà là khuyên nàng trở về sao?
“ Nhu phi nương nương, nếu Phất nhi không làm hài lòng người vậy thì cứ đem vị trí Vương phi đổi đi là được, dù sao thì không phải nương nương đã mang mấy nữ nhân vào Vương phủ rồi mà? Trong đó ắt hẳn là có người Nhu phi hài lòng, vậy thì cứ đem nàng ta lên làm Vương phi đi” Bởi vì Mạnh Phất Ảnh tức giận nên khẩu khí cũng theo đó mà thay đổi.
“ Ngươi…” Nhu phi tức giận mặt đỏ lên, lập tức nhìn Thái hậu,vội vã nói “ Người xem, người xem nàng nói cái gì vậy, không phải là đang trách cứ nô tỳ sao?” Nhu phi khó nhọc hướng Thái hậu mà nói không chút bận tâm.
“ Haiz, nha đầu này tính tình vốn là như vậy, mấy ngày nay ai gia cũng đã khuyên nó rồi, nó cũng không nghe lọt mấy lời ai gia nói” Thái hậu hơi sửng sốt bất đắc dĩ nói.
“ Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy e là không được, dù sao Phất nhi cũng là Vương phi, cũng không thể ở mãi trong Vĩnh Thọ Cung. Nhất định sẽ bị người ta bàn tán không tốt ,mà đối với Diệp nhi cũng không tốt” Nhu phi nghe được lời Thái hậu, sôt ruột nói.
“ Việc này không thể trách cứ được Phất nhi, chúng nó vừa mới tân hôn xong ngươi lại đưa mấy nữ nhân kia qua, việc này đối với ai cũng không dễ chịu gì, huống chi tính tình Phất nhi cương liệt ai cũng rõ” Thái hậu trừng mắt nhìn Nhu phi chậm rãi nói.Mà trong giọng nói có vài phần chỉ trích Nhu phi.
Nhu phi giật mình buông ánh mắt xuống sau đó khẽ nói “ Vâng, chuyện này là nô tỳ lo không chu toàn, lúc ấy Minh phi các nàng nói Phất nhi đã đáp ứng rồi, bản thân lại quên hỏi lại Phất nhi, là nô tỳ sơ sẩy” Tuy Nhu phi nói xin lỗi nhưng lại đem trách nhiệm đổ lên người Minh phi. Lời nói hơi dừng một chút, sau đó mới nói tiếp “ Nếu Phất nhi vì mấy nữ nhân kia mà không muốn trở về, nô tỳ sẽ đi xin Hoàng thượng thu hồi khẩu dụ đưa mấy nữ nhân kia trở về” Nhu phi vừa nói xong vẻ mặt Thái hậu liền trầm xuống “ Lời Hoàng thượng nói ra sao có thể tùy tiện thu hồi, ngươi là người bên Hoàng thượng chẳng lẽ lại không hiểu, lại muốn Hoàng thượng rơi vào thế khó xử sao?”
Lời này của Nhu phi thực là thiếu sót, quên mất sự khôn khéo mà quả quyết nói ra những lời này. Chỉ vì muốn Mạnh Phất Ảnh trở về cũng không nên nói ra những lời này. Trừ khi Nhu phi đầu óc thực quá đơn thuần.
Nhu phi sắc mặt hơi thay đổi, vẻ mặt tự trách “ Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ chỉ là muốn cho Phất nhi trở về, hóa giải hiểu lầm với Diệp nhi nên nhất thời hấp tấp không nghĩ đến tình cảnh của Hoàng thượng”
“ Thôi việc này ai gia sẽ khuyên Ảnh nha đầu, ngươi trở về trước đi.” Thái hậu hiển nhiên đã tức giận, hơi liếc nhìn Nhu phi một cái, lạnh giọng nói.
“ Vâng” Nhu phi không dám nói thêm lời nào nữa liền lui ra ngoài.
Mạnh Phất Ảnh nhìn thân ảnh của Nhu phi rời đi, ánh mắt không khỏi trùng xuống, rốt cuộc Nhu phi hôm nay đến đây vì cái gì?
Mỗi câu nói Nhu phi nói qua đều muốn nàng hồi Vương phủ, nhưng rồi lại nói ra một câu, để không thể đạt được mục đích. Bởi vậy nàng thấy Nhu phi rất mâu thuẫn.Nhu phi cũng không thể mới sáng ra đã đến đây để tạo mâu thuẫn giữa hai người đi. Điều này có chút không thích hợp.
Ngày thứ tư có một vị khách ngoài ý muốn đến Vĩnh Thọ Cung- Mạnh Như Tuyết.
Nói thật đột nhiên Mạnh Như Tuyết xuất hiện nàng quả thực có chút sửng sốt, Mạnh Như Tuyết đột nhiên lại xuất hiện tại Hoàng cung thực là làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“ Tuyết nhi thỉnh an Thái hậu” Mạnh Như Tuyết vừa đến đã cười nói vui vẻ với Thái hậu, thanh âm thanh thúy êm ái, cực kì cung kính.
“ Ừm, ngươi sao lại đột nhiên đến đây?” Thái hậu lên tiếng, đối với sự xuất hiện của Mạnh Như Tuyết hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn.Từ khi Hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung và Diệp nhi chọn trúng Phất nhi thì Mạnh Như Tuyết rất ít khi tiến cung.
“ Tuyết nhi nghe nói muội muội đã trở lại, trong lòng thương nhớ muội muội, mấy lần đã đi Nghệ vương phủ để gặp nhưng lần nào cũng bị từ chối nói muội muội hiện tại đang ở nơi này. Tuyết nhi vì nhớ muội muội nên đã lỗ mãng, kính xin Thái hậu tha thứ” Lời nói của Mạnh Như Tuyết cực kì hợp lý lại khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh mang theo nụ cười khẽ. Biểu tình như thế rõ ràng thể hiện sự quan tâm của một tỷ tỷ.
Diễn xuất thật giỏi ! Mạnh Phất Ảnh trong lòng không khỏi cười lạnh, nữ nhân này từng âm thầm mượn sát thủ giết nàng,vậy mà vẫn có thể giả vờ như tỷ muội tình thâm, quả thực là quá lợi hại
~Mạnh Phất Ảnh không thèm nhìn đến nàng ta lấy một cái, chỉ sợ nhìn một lần rồi lại thấy ghê tởm mà nôn ra.
“ A, thì ra là như vậy” Thái hậu cũng không muốn gặp nàng ta cho nên âm thanh cũng nhàn nhạt.
Mạnh Như Tuyết thấy vậy xấu hổ, tạm thời không diễn nữa, vừa định mở miệng thì Nhu phi đi tới. Nhu phi khi thấy nàng ta cũng đặc biệt thân tình vội nói “ Tuyết nhi sao lại đột nhiên tới đây?”
Thực tình thì Nhu phi luôn thích Mạnh Như Tuyết này, trước kia vẫn đối xử tốt với nàng ta, coi nàng ta như con dâu vậy. Chính là không ngờ tới về sau Diệp nhi lại không chọn Mạnh Như Tuyết.
“ Tuyết nhi thỉnh an nương nương” Mạnh Như Tuyết mười phần nhu thuận mà thỉnh an Nhu phi.
“ Ừ” Nhu phi trên mặt không thấy nửa điểm không hài lòng, một mặt mềm nhẹ mà nói “ Ngươi đến đây gặp Phất nhi sao?”
“ Hồi Nhu phi nương nương, Tuyết nhi đúng là đến gặp muội muội” Mạnh Như Tuyết cực kì cung kính mà trả lời.
“ Được ngươi tới thật đúng lúc, giúp bản cung khuyên Phất nhi, để nó sớm hồi Vương phủ đi” Nhu phi vẻ mặt đen thui, bất mãn nhìn Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Như Tuyết là người thông minh, lời Nhu phi nói dĩ nhiên nàng ta hiểu, nhưng cũng biết chừng mực mà không hỏi nhiều, nhẹ giọng đáp lời. Thái độ của nàng ta khiến cho Nhu phi rất hài lòng, con mắt tiếc nuối nhìn Mạnh Như Tuyết, nếu như hôm đó Diệp nhi chọn nàng thì đâu có sự việc ngày hôm nay, Vương phi của Diệp nhi chính là Mạnh Như Tuyết chứ không phải nha đầu kia.
“ Thái hậu, Hoàng thượng vừa mới nói, mấy ngày nay nô tỳ ở bên kia làm lễ trừ bỏ xúi quẩy cho nên tối nay ở lại Nhu Tâm Cung thiết yến, để cho không khí náo nhiệt hơn một chút.” Nhu phi nhìn Thái hậu nhẹ giọng nói.
“ Được như vậy cũng tốt” Thái hậu cũng nhẹ nhàng gật đầu, Hoàng thượng từ trước tới giờ luôn thiên vị Nhu phi nhất, việc này cũng coi như bình thường.
“ Phất nhi nhớ tới sớm, giúp mẫu phi bố trí một chút” Nhu phi nhìn nàng đặc biệt thâm tình tựa như sợ nàng sẽ không đi vậy.
“ Vâng Phất nhi đã biết” Nếu Nhu phi đã nói thế nàng cũng không cự tuyệt.
“ Tuyết nhi đã đến Hoàng cung vậy thì lát nữa cũng đi Nhu Tâm Cung đi, bản cung đã lâu không xem ngươi nhảy múa’’. Nhu phi vừa đối với nàng như vậy thế nhưng lại chuyển qua cười nói với Mạnh Như Tuyết.
Vừa mới nói là Gia yến, thế nhưng lại muốn Mạnh Như Tuyết đi, ý tứ này được biểu hiện quá rõ ràng rồi. Có vẻ như hận không thể khiến Mạnh Như Tuyết làm Vương phi vậy.
Thái hậu vẻ mặt khẽ trầm xuống, vừa định nói gì lại thấy nàng kéo tay, ý chừng không muốn Thái hậu nói nên bà đành thôi. Nàng vốn hoài nghi mục đích đến đây của Mạnh Như Tuyết thực không đơn giản như vậy. Không thể ngẫu nhiên lại xuất hiện ở đây. Lại không thể khéo gặp Nhu phi được, Nhu phi cũng lại không kiêng dè gì thỉnh nàng ta tới dự Gia yến được. Dù sao cũng là Gia yến trong Nhu Tâm cung, nàng cũng không muôn ngăn ngược lại còn định xem trò gì nữa kia.
Thái hậu cũng lập tức hiểu ý tứ của nàng nên cũng không nói gì thêm.
Vì Nhu phi lại cho người đến thúc giục nàng đi, nên nàng cũng không thể không đi, đến giúp an bài một số việc vặt.
“ Phất nhi, lát nữa Diệp nhi sẽ đến ,ngươi đấy, đến lúc đó đừng có giận nữa, buổi tối theo nó về Vương phủ đi” Nhu phi lại dặn dò nàng, âm thanh đầy sự bất đắc dĩ.
Bởi vì thiết yến ở trong Nhu Tâm Cung, mà nàng lại được Nhu phi an bài đón khách, nàng lại là vãn bối, nên tỏ ra rất cao hứng , dù sao đến đây không phải phi tần của Hoàng thượng thì cũng là Vương gia hay Vương phi gì đó, mà nàng ít nhất bây giờ cũng là Vương phi rồi.Mặc kệ như thế nào, khách đến khách đi cũng là khách, mấy lời khách sáo nàng không thể không nói.
Trong Hoàng cung Thái hậu cũng tới, Lan Mai cũng phụng bồi Thái hậu tới đây, lần này nàng tình nguyện ra đón, trực tiếp đỡ Thái hậu an vị. Mà cũng nhờ nàng giúp đỡ, khi Thái hậu an vị xong Hiên Viên Diệp cũng đi vào nhìn nàng một cái, sau đó cũng ngồi tại vị trí của hắn.
Khi hắn ngồi xuống, chính là không biết trùng hợp hay có người bố trí Mạnh Như Tuyết ngồi cạnh hắn. Vốn là tiệc này cũng tương đối tùy ý chỉ cần Hoàng thượng và Thái hậu không an tọa sai chỗ thì những chỗ khác cũng không cần quá so đo.
Sắc mặt Mạnh Phất Ảnh khẽ biến sắc, trong lòng cũng có chút buồn bực, rõ ràng hắn thấy Mạnh Như Tuyết ngồi đó vẫn cố tình ngồi xuống. Bên trái hắn vẫn còn một chỗ trống hiển nhiên là để cho nàng, nhưng trong lòng nàng bây giờ cực kì không thoải mái. Mọi người đều đã tới tương đối đủ, cũng đã an vị nhưng nàng lại không qua vị trí gần hắn mà lại ngồi ở cách xa đó một chút. Nhu phi thấy nàng an tọa ở vi trí xa kia, sắc mặt không khỏi trầm xuống, bên kia Diệp nhi đã cố ý để cho nàng một chỗ thế mà nàng lại không để cho Diệp nhi chút mặt mũi.
Nhưng Nhu phi đã biết tính của Mạnh Phất Ảnh,không dám kêu Mạnh Phất Ảnh, chỉ sợ nàng cự tuyệt lại làm mọi người lúng túng.
Hiên Viên Diệp nhìn nàng ở phía xa kia cũng không khỏi nhíu mày, nàng thế kia là có ý gì? Muốn náo loạn cũng không cần như vậy nha.
“ Điện hạ,thỉnh dùng trà” Mà lúc này Mạnh Như Tuyết đỡ lấy chén trà nha hoàn dâng lên, mềm nhẹ nói. Mi tâm hắn nhăn lại, có vẻ như bây giờ mới phát giác Mạnh Như Tuyết bên cạnh. Nói thật lúc hắn đi vào chỉ để ý nàng nên những thứ khác cơ bản cũng không có để vào mắt.
“ Diệp nhi, Tuyết nhi là mẫu phi cố ý mời tới” Nhu phi nhìn thấy mặt hắn lạnh như băng đột nhiên nhẹ giọng nói, con ngươi lóe sáng nhìn Mạnh Như Tuyết,vẻ mặt vô cùng vừa lòng.
Con ngươi hắn lóe lên một cái sau đó mới nhận trà từ tay Mạnh Như Tuyết. Trên mặt Mạnh Như Tuyết càng tràn ra ý cười, thân mình hơi hướng về phía Nhu phi nói nhỏ “ Như Tuyết đa tạ Nhu phi nương nương”
Mạnh Phất Ảnh rất biết phối hợp, lúc này nàng ta hướng Nhu phi làm bộ dáng hành lễ, trong mắt người khác thì thấy hợp lý, lại hướng Hiên Viên Diệp khẽ nói gì đó.
“ Tuyết nhi múa bản cung thích nhất, chỉ sợ trong thiên hạ này không ai sánh kịp” Nhu phi không che giấu tán dương đối với nàng ta lại nói với hắn “ Diệp nhi ngươi nói đúng không?”
Hiên Viên Diệp con ngươi vẫn lạnh băng như cũ nhưng cũng hơi gật gật.
“ Nhu phi quá lời rồi, Tuyết nhi đâu có tốt như lời Nhu phi nói ” Mạnh Như Tuyết cành thêm vui vẻ cười nói.
Từ vị trí của Mạnh Phất Ảnh nhìn ra thì thấy Mạnh Như Tuyết hướng hắn nói gì đó , thấy hắn gật gật. trong lòng cũng thêm vài phần buồn bực, tuy đây không phải chủ ý của hắn, hắn cũng không thể không ngồi ở đằng kia, dù sao hôm nay yến hội cũng không có ai nói gì cả. Hắn không phải bình thường cho tới nay cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác à? Hôm nay sao lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ thế kia.
Nhìn thấy Mạnh Như Tuyết cười cười nói nói, trong lòng nàng liền không thoải mái, cầm chén rượu uống cạn.Xí!
Hiên Viên Diệp kì thực giờ này ngồi an vị tại chỗ vì không muốn cho người khác hoài nghi điều gì, hắn cũng đã cố tình để chỗ trống cho nàng, mà lúc ngồi xuống hắn không hề để ý đến Mạnh Như Tuyết. Kỳ thực Mạnh Như Tuyết thấy hắn ngồi rồi mới bước đến ngồi cạnh. Ai ngờ nàng lại ngồi ở xa thế kia. Hiện tại hắn nếu đổi chỗ ngồi nhất định làm cho người ta nghi ngờ. Nhìn thấy nàng uống hết một chén rượu, mắt hắn lại lóe lên sự lo lắng.
“ Điên hạ, nương nương nói mấy ngày nay muội muội đang giận dỗi, cho nên muốn Như Tuyết đi khuyên nhủ muội muội. Muội muội tính tình hơi bướng bỉnh một chút, nhưng rất nghe theo lời Tuyết nhi, nhất định ta sẽ khuyên bảo được muội ấy” Mạnh Như Tuyết thật vất vả mới ngồi cạnh Hiên Viên Diệp nên cực lực lấy lòng hắn.
Hiên Viên Diệp cụp mi xuống ánh mắt mang theo tia lãnh ý, mấy chuyện Mạnh Như Tuyết làm hắn há lại không biết, chẳng qua là để cho Hầu phủ chút mặt mũi mà thôi. Trong lòng vốn không so đo, nghe được lời nàng ta nói khóe môi khẽ nhếch lên nói “ Không cần, nếu nàng ấy không muốn trở về thì sẽ không nghe ai đâu”
Mạnh Như Tuyết nghe được lời hắn thì âm thầm vui sướng, ước gì Mạnh Phất Ảnh vĩnh viễn đừng trở về. Nhưng lại cố ý làm ra bộ dáng thương tâm “ Điện hạ muội muội còn nhỏ, không biết gì, nếu muội ấy làm sai xin Điện hạ tha thứ” Hiển nhiên là Mạnh Như Tuyết lại cố gắng diễn tỷ muội thâm tình.
“ Haiz nếu Phất nhi biết chuyện bằng một nửa ngươi thì tốt rồi” Nhu phi nghe được lời Mạnh Như Tuyết thì khẽ than thở ,không một điểm giấu diếm sự thích thú đối với Mạnh Như Tuyết, cũng là nói cho Hiên Viên Diệp nghe. Sau đó hơi ngừng một chút “ Haiz thực đáng tiếc nếu ngày tuyển chọn Vương phi không phát sinh chuyện như vậy, không biết chừng bây giờ ngươi đã là phi của Diệp nhi”
Hai mắt lại nhìn Hiên Viên Diệp, sau đó lại khẽ thở dài “ Thật ra chuyện kia cũng không phải đại sự gì,hơn nữa chỉ sợ lúc đó ngươi là bị người ta lợi dụng”
Cái chén trong tay Hiên Viên Diệp nắm chặt, không nói gì thêm vẻ mặt cũng không có gì khác thường, chính là ánh mắt hướng về phía nàng có chút bận tâm.
“ Lúc ấy Tuyết nhi cũng không biết xảy ra chuyện gì” Mạnh Như Tuyết vẫn cười nói nhưng biểu tình trên mặt cũng trầm xuống, trong lòng tràn đầy hận ý. Lúc trước rõ ràng là muốn hại Mạnh Phất Ảnh, nhưng ai ngờ sự tình lại thành như thế, nhất định là do Mạnh Phất Ảnh giở trò.Nghĩ đến mình đáng nhẽ là được gả cho Hiên Viên Diệp, cũng bởi nữ nhân kia phá hủy hạnh phúc của nàng, nhất định sẽ không tha cho nữ nhân kia.
“ Haiz, bản cung biết tâm tư của ngươi đối với Diệp nhi, cũng thực thích ngươi, chỉ tiếc Diệp nhi đã nạp phi nên không thể ủy khuất ngươi” Nhu phi nhìn thấy bộ dáng Mạnh Như Tuyết thực thương tâm, thấp giọng khẽ thở dài.
Nhu phi vẫn luôn thích Mạnh Như Tuyết đây là chuyện mọi người đều biết, trước kia có lúc, Mạnh Như Tuyết thường xuyên vào cung, tuy rằng Hoàng hậu cùng Mạnh Như Tuyết mới là thân thích, nhưng đa số thời gian đều là ở Nhu Tâm Cung.
Cho nên, lời này của Nhu phi đến cùng cũng là thật tâm cảm khái, bất quá, hiện tại, cũng chính là phát biểu một chút cảm khái mà thôi .Cũng chỉ có thể là tùy ý nói mà thôi .
Thế nhưng Mạnh Như Tuyết sau khi nghe được lời nói ấy của Nhu phi, ánh mắt nhất thời hiện lên sự sáng rọi khác thường, vội vàng nói, “Tuyết Nhi chỉ cần có thể hầu hạ ở bên người Điện hạ, bất kể như thế nào cũng sẽ không cảm thấy ủy khuất.”
Những lời này nói ra thật là trắng trợn.Mà khi nói ra những lời này, nàng ta vô cùng tình ý triền miên nhìn về phía Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp căn bản cũng không để ý các nàng nói chuyện, bởi vì, tâm tư của hắn, đều ở trên người Mạnh Phất Ảnh, nhưng khi nghe thấy Mạnh Như Tuyết nói thì đưa mắt nhìn về phía Mạnh Như Tuyết. Chính là trong con ngươi chỉ toát ra lãnh ý, không thấy nửa điểm tình ý.
Nhu phi ngớ người ra, trên mặt mang theo sự kinh ngạc, khẩn trương nhìn Hiên Viên Diệp để xem phản ứng của hắn.
Giờ phút này Mạnh Phất Ảnh cũng nhìn về phía đó, nàng thấy trong mắt Mạnh Như Tuyết đong đầy tình ý triền miên nhìn Hiên Viên Diệp, mà Hiên Viên Diệp cũng đang nhìn không chuyển mắt về phía Mạnh Như Tuyết, bởi vì Hiên Viên Diệp không nhìn về phía bên nàng nên nàng chỉ thấy bóng lưng của hắn mà không thể nào thấy được cảm xúc của hắn.
Trong lòng có chút không hiểu, Hiên Viên Diệp bình thường không thèm liếc mắt nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, vậy mà hôm nay lại thẳng tắp nhìn Mạnh Như Tuyết?
Chẳng lẽ, hắn đối với Mạnh Như Tuyết ….. vẫn còn có chút cảm tình sao?
Nghĩ đến đây, tâm hơi hơi chìm xuống, vừa định lại lần nữa lấy rượu trên bàn, nhưng chén rượu kia lại đột nhiên bị người cầm đi.
“Đừng uống .” Một giọng ôn hòa lập tức ở bên người nàng vang lên, Hiên Viên Phàm ngồi ở bên cạnh người nàng, cầm lấy chén rượu trước mặt nàng.
Nguyên bản, hắn luôn luôn ngồi ở đối diện với nàng này, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của nàng u sầu như thế, chung quy cảm thấy không yên lòng, vì thế nhịn không được đi tới.
“Ai cần ngươi lo.” Thấy người vừa tới là hắn, nàng hơi hơi chau mày, Hiên Viên Phàm ? căn bản cũng không nghĩ hắn sẽ lại tới chỗ này.
“Lúc này đừng uống say.” Hiên Viên Phàm sửng sốt một chút, có vẻ như âm thầm thở dài một hơi, sau đó thấp giọng.
Hắn ngồi thẳng thân mình, cùng nàng kéo ra một khoảng cách, sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho nàng.Hắn lại đây, chỉ là bởi vì trong lòng lo lắng, sợ nàng uống rượu, dù sao trong trường hợp như vậy, nếu uống say, người ta sẽ chê cười nàng, như vậy sẽ không tốt.
“Uống say?” Mạnh Phất Ảnh cười, chút rượu này, có thể khiến nàng uống say sao? Nàng tức giận, nhưng cũng vẫn biết suy nghĩ cho nên không ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Diệp. Cũng không hoàn toàn là vì Mạnh Như Tuyết, mà còn là vì một nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu nàng ngồi ở bên trái hắn, thì sẽ cùng Nhu phi ngồi cùng một chỗ.
Trong mắt nàng đầy hàn ý, khẽ nhìn vào ống tay áo của mình. Kỳ thực, Mạnh Như Tuyết, chỉ là một cái cớ, chỉ là khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Như Tuyết cười nói khúc khích, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái.
Hừ ! Phải chăng nàng đang ghen tị?
Thì ra, một khi để ý nàng cũng có thể sẽ mất đi lý trí vốn có.Khó trách người ta sẽ nói, nữ nhân trong tình yêu chỉ số thông minh gần như là không.
Minh Phi tới tương đối trễ, bởi vì không có vị trí thích hợp, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh ngồi ở chỗ đó liền đến ngồi giữa Hiên Viên Diệp cùng Nhu phi.Hành động đó đã ngắt lời thổ lộ của Mạnh Như Tuyết . Minh phi đột nhiên chen vào như thế nên Nhu phi cũng không thể nói thêm điều gì nữa.
Mạnh Như Tuyết nhìn về phía Minh phi, trong con ngươi hiện rõ hận ý, nữ nhân này sớm không tới, muộn không tới, cố tình đến sau, nếu Minh phi không tự dưng chen vào thì nói không chừng nàng sẽ có cơ hội.
Hiên Viên Diệp cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, kỳ thực, trong lòng hắn, vẫn còn có chút lo lắng, Nhu phi sẽ đưa ra yêu cầu gì đó trong thời điểm cực kì mẫn cảm này.
May mắn Minh phi xuất hiện.
Nhu phi nhìn thấy Minh phi đột nhiên ngồi xuống, lông mi hạ xuống, có vẻ như cũng hiện lên một chút bất mãn, nhưng lại không muốn nói ra điều gì không tốt, cũng không thể bảo Minh phi đi chỗ khác vì dù sao Mạnh Phất Ảnh cũng đã ngồi ở nơi khác.
Hiên Viên Diệp lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, nhìn thấy nàng ngồi bên Hiên Viên Phàm thì sửng sốt một chút, đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Mà Minh phi khi nhìn thấy Hiên Viên Phàm ngồi cạnh Mạnh Phất Ảnh cũng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng giờ phút này cỗ tức giận ấy không chỗ bộc phát, vì thế chuyển hướng Hiên Viên Diệp, “Điện hạ nên chăm sóc cho Vương phi của mình, đừng để cho nàng ta đi chỗ nào cũng câu dẫn nam nhân”
Hiên Viên Diệp con ngươi đột nhiên trầm xuống, tay cầm chén trà đột nhiên dùng sức, cái chén trong tay đột nhiên vỡ ra thành những mảnh nhỏ.
Minh phi thấy thế, miệng há hốc, không dám nói lung tung nữa .
Mà Mạnh Như Tuyết khi nhìn về chỗ Mạnh Phất Ảnh ngồi, con ngươi lại ẩn chứa vài phần vui sướng, nữ nhân này, càng như vậy càng tốt, tốt nhất là làm cho Điện hạ trực tiếp phế nàng đi.
Hoàng Thượng tiến vào sau,đại sảnh ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Nếu nói đến yến hội thì chính là nơi mọi người vui chơi giải trí.
“Bản cung lâu rồi không nhìn thấy Tuyết Nhi nhảy múa, Tuyết Nhi hôm nay tới nhảy ọi người xem một chút nhé?” Nhu phi cười khẽ nhìn Mạnh Như Tuyết, cực kì thân thiết nói, cho Mạnh Như Tuyết cơ hội thể hiện ra tài năng ở trước mặt mọi người.
Mọi người đương nhiên là hào hứng, chính là cũng có không ít người có thâm ý khác nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang ngồi.
Có trào phúng, có khinh bỉ, cũng có chút đồng tình, Nhu phi ở trong trường hợp như thế này mà lại nâng Mạnh Như Tuyết lên, có thể thấy được trong quan hệ của hai người này nhất định có vấn đề.
Không thể không nói, Mạnh Như Tuyết múa rất đẹp,ban đầu mọi người vốn có chút tán loạn, giờ phút này nhìn thấy Mạnh Như Tuyết bước lên thì đều ào ào nhìn về phía nàng ta.
Mạnh Như Tuyết vốn được Hiên Viên vương triều công nhận là đệ nhất mỹ nữ, hơn nữa vũ kĩ vượt qua các vũ nữ kia, đương nhiên có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Theo từng chuyển động của Mạnh Như Tuyết, đại sảnh nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi ánh mắt đều chuyên chú nhìn phía Mạnh Như Tuyết, nam nhân kinh diễm, nữ nhân đố kỵ, chỉ có Hiên Viên Diệp hoàn toàn không liếc mắt nhìn.
Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh cũng không nhìn tới Mạnh Như Tuyết, chỉ nhìn một cái vào tay áo của mình, trong lòng hơi chìm xuống.
“A! Nhu phi nương nương, người làm sao vậy?” Mạnh Như Tuyết đang múa đến cao trào thì một tiểu cung nữ đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Mọi người vội vàng nhìn phía kia tiểu cung nữ, Mạnh Như Tuyết cũng dừng động tác lại.
Giờ phút này, Nhu phi không nhúc nhích nằm sấp ở trên bàn.
“Thái y, mau truyền Thái y.” Hoàng thượng hai tròng mắt híp lại, đột nhiên lạnh giọng hô, một Thái y vội vàng chạy tới, vội vàng kiểm tra, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói, “Hoàng Thượng, Nhu phi nương nương trúng độc.”
Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi trầm xuống, trong lòng âm thầm cười lạnh, nghĩ đến chuyện lúc trước, Nhu phi đi khuyên nàng hồi phủ, nhưng giữa hai người cuối cùng cũng là tan rã trong trường hợp không vui vẻ gì.Mà Mạnh Như Tuyết đột nhiên tiến cung, xem ra, tất cả những điều này, cũng đều là do người nọ tính kế.
Nàng biết chắc chắn không thể nào tự nhiên mà có chuyện nhiều điều trùng hợp như vậy xảy ra.
Nhu phi nhanh chóng được đỡ xuống, nhưng trong đại sảnh này mọi người cũng không thể rời đi, bởi vì, Nhu phi ở trong đại sảnh trúng độc, như vậy tất cả mọi người đều khó tránh khỏi hiềm nghi.
Bất kể là ai, đều phải trải qua kiểm tra tỉ mỉ.
Hoàng Thượng đặc biệt truyền Ngự Lâm quân đến.
Ai cũng phải nhất nhất kiểm tra, bất kể là quý phi hay là vương gia…
Cho nên, Mạnh Phất Ảnh tự nhiên cũng không thể thoát khỏi vụ việc này, một đám Ngự Lâm quân đi đến trước mặt nàng, cung kính nói, “Vương phi, đắc tội.”
Thái độ cực kì cung kính, bởi vì, những người đó, vốn đều nghe lệnh của Hiên Viên Diệp .
Ngự Lâm quân vốn chỉ tỏ ra là có kiểm tra, sau đó muốn đi kiểm tra người kế tiếp, nhưng giờ phút này bỗng vị Thái y kia đi lướt qua người nàng, nhìn đến chỗ ống tay áo nàng thì vội vàng dừng lại hô “ Chờ một chút”
Tên Ngự Lâm quân vẻ mặt lúc đó có chút bất mãn, nhưng lại không dám nói ra điều gì.
Mọi người nghe thấy giọng nói của vị thái y kia thì ào ào tập trung sự chú ý lại bên này .
Vị thái y đó đi bên người nàng, thấp giọng nói, “Vương phi thỉnh nâng ống tay áo lên.”
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng vẫn từ từ giơ tay lên, vị thái y nhìn về phía ống tay áo nàng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đột nhiên chuyển hướng Hoàng thượng, vẻ mặt kinh ngạc nói, “Hoàng Thượng, ống tay áo thất Vương phi có dính độc mà Nhu phi nương nương trúng”
Một câu nói của Thái y làm ọi người ào ào kinh trệ, ngay cả Hiên Viên Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, trong con ngươi hiện lên sự lo lắng cùng khẩn trương.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi hơi kéo ra một tia cười lạnh, xem ra, có vài người, thật đúng coi nàng như quả hồng mềm ?
Mạnh Phất Ảnh nàng thoạt nhìn trông dễ khi dễ như vậy à?
Kế tiếp, cũng là lúc nàng phản kích…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.