Chương trước
Chương sau
Đã đến Thiên Vận, Y Vân liền quyết định ở đây chơi một thời gian, dù sau cổ trùng của Quân Hàn Kỳ đã bị nàng ép vào giai đoạn ngủ say nhanh nhất cũng phải hai tháng nữa nó mới tỉnh dậy, hiện giờ cũng không nguy hiểm tính mạng.

Nhắc tới Y Vân liền tức, mất trí nhớ tạm thời nên quên mất nàng. Ha ha hắn cũng rất giỏi a! Bàn tay cầm ly trà của Y Vân bóp chặp lại, suýt nữa là vỡ ly, ly trà bé nhỏ cũng xuất hiện vết nứt.

(Ly trà bé nhỏ: Hu hu ta cũng không chọc ngươi. Sao ngươi nỡ làm tổn thương nhan sắc ta!)

Vứt chuyện của Quân Hàn Kỳ ra sau đầu, Y Vân nhàn nhã tựa lưng vào ghế nhìn xuống đại sảnh tửu lâu, muốn tìm hiểu tin tức nơi nhanh nhất chính là tửu lâu.

Nàng nói không sai rất nhanh liền nghe được rất nhiều tin tức quan trọng.

"Nghe nói tam hoàng tử vừa đem quân đến Bắc Cương, diệt sạch tộc Kha Hãn."

"Hơn nữa ngũ hoàng tử cũng vừa từ biên cương trở về."

"Còn có Thái tử thương dân đem lương thực phát từ thiện."

"..."

Y Vân nhếch môi, tất cả cũng chỉ vì ngôi vị hoàng đế, nhưng mà nàng nghe dân chúng ca tụng nhiều nhất và có khả năng trở thành hoàng đế nhất là ngũ hoàng tử Bạch Ly. Nếu có dịp nàng cũng muốn gặp hắn một lần.

Như sự sắp đặt của vòng xoáy vận mệnh, nàng vô tình nhìn ra ngoài ngã tư.

Một hàng nữ tử y phục đỏ tươi, mặt đeo mạng sa theo sau là hai xe ngựa chở đồ, họ xếp thành hai hàng đi lướt qua giữa dòng người.

"Tĩnh Tĩnh!"

Trong khoảnh khắc đó, dù là một cái lướt qua Y Vân cũng sẽ nhận ra, huống chi hiện giờ chỉ che đi một phần mà vẫn lộ ra đôi mắt. Đôi mắt sắc lạnh đó nàng không thể nào nhầm lẫn được, khí chất đó dù có che đi đưới lớp phấn son nhưng vẫn vô tình lộ ra. Là nàng! Đúng thật là nàng ấy!

Kích động thì kích động, Y Vân vẫn biết suy nghĩ, nàng ấy lẫn trong đám người đó nếu hiện tại nàng xông lên không biết sẽ tạo nên cục diện gì, vẫn là im lặng tìm hiểu sau đó mới hành động.

Mà nữ tử ở ngã tư đường sau khi lướt qua Y Vân chợt dừng lại, nàng nhìn về phía tửu lâu cách đó không xa. Lúc nảy nàng có cảm giác ai đó gọi nàng, rất quen thuộc! Lắc đầu, nàng bước đi, có lẽ là nàng ảo giác đi!

Đặt một nén bạc xuống bàn, chỉnh lại y phục, Y Vân dưới vẻ ngoài mỹ thiếu niên len lách đến ngã tư đường, nàng bước đến trước mặt một vị tiểu thư, hai tay ôm quyền nói: "Cô nương, thứ cho tại hạ mạo muội. Xin hỏi đoàn người vừa rồi là ai?"

Cô nương kia lúc trước định quay sang mắng Y Vân, sau khi thấy dung mạo nàng lại khép nép, hai má ửng hồng, thẹn thùng liếc mắt "Công tử-. Đó là ca cơ được triệu vào cung để múa vui mừng sinh thần hoàng thượng."

"Công tử- ta..."

"Đa tạ!"

Nàng kia định nói tiếp gì nữa thì Y Vân đã cắt ngang, sau đó tiêu sái bước đi, thật sự nếu ở lại đó lâu hơn nữa Y Vân sợ mình sẽ bị ám ảnh bởi giọng nói và mấy cái liếc mắt của nàng ta.

-----------------------------------------

Huyết Phượng môn.

"La Mị, em đi điều tra đoàn ca cơ hôm nay vào cung giúp ta. Nhớ điều tra kĩ từng người!"

"Vâng, môn chủ" La Mị khom người nhận lệnh rời đi.

----------------------------------------

Phủ ngũ hoàng tử Bạch Ly.

Hôm nay ngũ hoàng tử muốn tuyển thiếp thân thị mặc*, bất kể giàu nghèo chỉ cần biết chữ cũng có thể tham gia ứng tuyển. Điều quan trọng là ngũ hoàng tử sẽ trực tiếp làm giám khảo, việc ngũ hoàng tử làm giám khảo khiến không ít nữ tử ôm tâm xuân, không được chọn nhưng được gặp hắn một lần cũng mãn nguyện, đó là phần lớn suy nghĩ của các cô nương dự tuyển ở đây.

*Thị mặc: nữ tử hầu hạ bút mực, thêm hương bên cạnh hoàng tử, quan lại.

Lướt nhìn sân viện đầy bóng dáng nữ tử, mùi phấn son và nước hoa trộn lẫn vào nhau bay đầy trong không khí, còn có cả tiếng nghị luận lúc to lúc nhỏ, Y Vân chau mày, lùi đến một gốc cây cách đó khá xa. Nghe đồn ngũ hoàng tử dung mạo tuyệt luân, anh tuấn phi phàm đã đốn tim hàng vạn thiếu nữ, nay gặp phải tình cảnh này quả thật là danh bất hư truyền, nhìn xem cả sân viện oanh oanh yến yến đều vì hắn mà đến. Còn hơn cả hoa yến tuyển phi của hoàng thượng!

Nàng khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần, lưng tựa vào gốc cây, hôm nay nàng cũng vì tò mò mà đến, cũng có thể nhìn xem vị quân vương tương lai của Thiên Vận ra sao. Thế cục cân bằng của bốn nước dù sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ, vấn đề ở chỗ thời gian thôi! Nàng biết sẽ có một ngày nàng dấn thân vào vũng bùn này, bởi vì nàng đã chọn lựa "hắn". "Hắn" đương nhiên là Quân Hàn Kỳ.

Người xưa có câu: biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhân cơ hội này tiếp cận cũng là một biện pháp, nói thật tuyển thị mặc là nói lịch sự thôi, theo cách nói huỵch toẹt là tuyển thông phòng mới đúng. Nhưng Y Vân cũng không để ý, nếu nàng bị chọn trúng làm thị mặc, muốn lâm hạnh nàng cũng phải xem nàng có đồng ý hay không!

"Mời các vị cô nương xếp thành hai hàng tiến lên ghi danh!" một trong hai ma ma trung niên đứng trước cửa lớn tiếng nói, sau đó hai bà ngồi xuống bàn bắt đầu lập danh sách. Vì không muốn chen lấn, Y Vân cực kì rộng lượng nhường chỗ cho bọn họ còn nàng nhàn nhã đứng ở cuối hàng.

"...."

Đến lượt Y Vân cũng đã là xế chiều, ma ma có vẻ mệt dần, bà cáu gắt nói: "Tên?"

"Quách Gia My" Tiếng nói thanh thoát dễ nghe vang lên, ai nha nàng thật hoài niệm cái tên này, lần đầu tiên gặp Hạ phụ mẫu nàng cũng dùng tên giả này.

Ma ma bút trong tay ngừng lại, bà ngẩng đầu nhìn Y Vân thật lâu, cô nương này thật đẹp, như tiên nữ! Lại thanh khiết như hoa sen, làm cho người ta có hảo cảm, một lúc sau bà mới ý thức mình thất lễ liền cười hoà ái.

Nếu Y Vân biết được suy nghĩ của ma ma chắc chắn sẽ phì cười, nàng chẳng qua mặc áo trắng thường xuyên liền khiến người ta cảm thấy mình là tiên nữ, nếu biết được nàng vẫn có một mặt lãnh khốc bà ấy chắc chắn sẽ bị doạ sợ a!

"Cô nương bao nhiêu tuổi?" ma ma cười thật sâu, hai mắt hằn rõ vết chân chim.

Thanh thanh đạm đạm đáp lại, nàng cười nhẹ xem như đáp lễ: "Ta 17 tuổi."

"Được, cô nương mời vào trong." ma ma chỉ tay vào một gian điện.

"Đa tạ!"

Tiến vào bên trong điện, nhìn sơ đã có mấy chục bộ bàn ghế sắp thành hàng, mọi người đã yên vị ở đó từ lâu, chỉ chờ đợi đủ người sẽ tiến hành thi cử. Không nhanh không chậm tiến về bàn của mình, vừa vặn bàn của nàng ở một góc khuất, lại ở dãy cuối rất thuận tiện để quan sát.

Bên trên là một án thư, nam tử tuổi tầm 25, mày kiếm, mắt ưng, môi mỏng rõ ràng là một kẻ lạnh bạc nhưng lại cố tình hay vô tình cười nhẹ, có ôn nhu cũng có cương nghị như là đại ca nhà bên. Hắn toàn thân lục y, tay phải cầm chiết phiến phe phẩy, đầu được búi gọn dùng mộc trâm cố định. Người này hẳn là ngũ hoàng tử Bạch Ly.

Bên trái là một tiểu nam hài tầm 13 tuổi, y phục màu lam, đai lưng dát ngọc, biểu cảm có cao ngạo, có khinh thường, lại rất hứng thú. Hẳn là một tiểu hoàng tử.

Bên phải lại là một mỹ ám vệ lãnh khốc, bộ dánh lạnh băng mặc y phục dạ hành, hai tay ôm kiếm đứng phía sau Bạch Ly.

Đến khi mọi người đông đủ, Bạch Ly ôn hoà lên tiếng: "Các vị, thị mặc ta muốn tuyển phải có tư chất hơn người, ngoài biết chữ cần phải có trí nhớ tốt, phải biết sách lược và có võ công. Cầm, kì, thi, họa phải biết một trong bốn. Hiện tại ta sẽ bắt đầu từ việc so trí nhớ."

Dứt lời hai thị vệ đem một cuộn giấy mở ra, bên trong là một đoạn chữ.

"Đây là một đoạn trong y thư được sao chép ra. Các vị có thời gian một khắc để ghi nhớ và nửa canh giờ (1h) để ghi lại nội dung mình ghi nhớ."

Các nữ tử nghe vậy nhao nhao tiến lên nhìn, sau đó im lặng tự mình ghi nhớ đoạn chữ. Y Vân liếc mắt nhìn sơ qua liền biết nó ở sách nào, dù sao đối với y thuật nàng là một mảnh say mê, may mắn lại có được trí nhớ kinh người. Ông trời ít ra đối với nàng vẫn còn tốt a!

"Hết thời gian ghi nhớ! Các vị xin hãy về chỗ!" thị vệ thông báo.

"Bắt đầu tính thời gian!"

Các nữ tử trong điện bắt đầu đặt bút viết, có người cau mày suy nghĩ, có người liếc mắt nhìn bài thi khác, có người lại viết một chút rồi dừng lại... Nói chung đủ loại sắc thái, trong điện chỉ vang lên tiếng bút lông chạm giấy soàn soạt.

Bạch Ly khẽ nhấp ngụm trà, hắn lướt qua các dãy bàn đến bàn của Y Vân lại dừng lại một chút sau đó dời mắt đi. Lần tuyển thị mặc này hắn muốn tìm ra một nữ tử thông tuệ có thể giúp hắn làm việc. Có lẽ người khác đối với nữ nhân là khinh thường nhưng hắn thì khác, với hắn nữ tử cũng có thể làm những việc mà hắn có thể làm, thậm chí là còn hơn thế. Trong số những nữ tử này, hắn chú ý cũng có vài người, đặc biệt là nữ tử áo trắng ở dãy bàn cuối cùng, nàng ta có một loại khí chất bẩm sinh đã hơn người, hy vọng nàng sẽ không làm hắn thất vọng.

Đối với Y Vân việc Bạch Ly dừng lại dò xét nàng cũng không sao, muốn nhìn thêm bao lâu thì mặc hắn, nàng cũng không mất miếng thịt nào. Tay nàng lưu loát theo trí nhớ viết lại, dù sao cũng không muốn nổi bật vì vậy nàng cố ý viết sai vài chỗ.

Hết nửa canh giờ, thị nữ tiến lên thu bài dâng lên cho Bạch Ly chấm. Số lượng nữ tử nhanh chóng bị giảm đi đáng kể, chừa lại duy nhất mười người! Mà nàng là kẻ cuối cùng trong số mười người, ha ha số này cũng không tệ!

Bạch Ly dẫn đầu bước ra khỏi đại điện đến một trường ngựa. Y Vân theo chân các cô nương đi đến, tiếp đến hẳn là kiểm tra trình độ võ công đi!

"Các vị, lần này sẽ là so thể lực và võ công. Thị nữ sẽ giúp các vị thay y phục và chọn ngựa" Bạch Ly ôn hoà mở miệng.

Y Vân theo sau thị nữ thay y phục, nàng nên thi triển võ công ở mức nào là hợp lí đây? Không thể thi triển ở mức quá cao, yếu quá lại càng không thể! Vậy thì liền ở mức tương đối.

Lần nữa trở lại Y Vân đã thay y phục cưỡi ngựa, tay nàng dắt theo một con ngựa trắng. Nhìn qua như tiên nữa bước ra từ trong tranh. Các nữ tử khác một phần vì ghen tị nhan sắc nên rất bài xích Y Vân, cô lập nàng một bên. Không sao! Người ta không thích là chuyện của người ta, nàng để ý làm cái gì.

Bạch Ly ngẩn người nhìn Y Vân, tiểu hoàng tử bên cạch lại càng lố hơn, hắn chạy đến trước mặt Y Vân, kéo tay áo nàng, "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thật đẹp!"

Y Vân có chút vui vẻ, nàng nhìn tiểu nam hài gặp sắc liền tươm tướp, phì cười: "Đa tạ!"

"Tỷ cười lên thật đẹp!" nam hài híp mắt nhìn nàng nói.

Một bàn tay từ phía sau túm lấy tiểu nam hài nhấc bổng hắn lên, Bạch Ly hòa nhã gật đầu chào Y Vân. Hắn cao giọng: "Các vị cô nương xin theo ta!" rồi nhảy lên ngựa chạy đi.

Y Vân cũng nhanh chóng lên ngựa đuổi theo, trước mặt nàng là một thảo nguyên trải dài, cũng phải thôi! Thiên Vận chủ yếu là thảo nguyên, nền giáo dục có văn, có võ. Nữ tử có thể làm quan chỉ là rất ít, các cô nương biết cưỡi ngựa, bắn cung cũng hết sức bình thường.

Thị vệ lại phổ biến quy tắc so đấu, đại khái người cưỡi ngựa đến đích đầu tiên sẽ thắng, những người còn lại phải rời đi. Người thắng sẽ trực tiếp tỉ thí võ công với Bạch Ly để kiểm tra trình độ võ công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.