Nói đến Chu Hậu Thông thì Trần Nhược Liễu không rõ lắm, nhưng nói đến Gia Tĩnh Đế thì cô liền biết.
Đó là vị hoàng đế thứ mười một của triều nhà Minh.
"Vậy cô có biết, ông ấy vì sao xém chút bị cung nữ ép chết không?" Lâm Trác Úy hỏi lại một câu.
"Cái này..."
Trần Nhược Liễu không trả lời.
Trần Biển Thước bên cạnh đau đầu với đứa cháu gái của mình, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Gia Tĩnh Đế mê tín, đắm chìm trong thuật trường sinh. Không biết do tên lang băm nào đã nói với ngài ấy, máu kinh nguyệt có có thể dùng làm thuốc kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão. Cho nên, ông ấy đã lựa chọn một số lượng lớn các cung nữ xinh đẹp chưa lấy chồng, rồi luôn cung cấp cho các cô gái đó đủ loại dược vật. Trong thời gian hành kinh, các cô gái chỉ có thể dùng sương sớm buổi sáng, ban đêm dùng nước nhân sâm, dược vật thúc giục kinh nguyệt. Các cô gái đó
Bị tra tấn đến đau khổ không chịu nổi, cuối cùng dẫn đến căm phẫn. Các cung nữ đó có khổ không thể nói, họ liên hợp lại, thừa dịp Gia Tĩnh Đế ngủ say, định bóp chết ông ấy."
"..."
Trần Nhược Liễu rùng mình, ghê tởm lè lưỡi: "Cái này quá biến thái!"
"Haiz, không còn cách nào! Nhiều thứ trên cơ thể những người này cũng là một loại thuốc đông y. Chỉ vì để thỏa mãn tư dục cá nhân, những người này còn là những người quyền thế, đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường."
Trần Biển Thước nới đến đây thì nhìn sang Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652370/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.