Ai mà ngờ được rằng bà ấy lại không tin, tuôn ra một câu tức chết người không đền mạng:
“Lần trước có một phòng khám nhỏ, bọn họ chữa bệnh làm chết người, cuối cùng còn không phải bỏ của chạy lấy người!"
Sắc mặt Lâm Trác Úy xanh mét, có lòng tốt cho thuốc mà còn bị ghét bỏ?
Anh thật muốn lập tức đoạt thuốc lại, để bà ấy đi tìm “thuốc nào bất tử” ấy.
Kết quả thì đúng lúc này...
"Thím Lý, bà chạy đi đâu rồi? Tôi đi khắp nơi tìm bà đấy. Sao thím lại còn chạy tới phòng khám này thế?"
"Thím Trần à! Tôi đợi bà cả một hồi lâu, quả thật là chán quá rồi. Nhìn thấy gần nhà có phòng khám mới mở nên đến đây góp vui ấy mà."
Sau khi bà ấy nói xong, thím Trần vội vội vàng vàng chạy tới, ngay lập tức túm lấy thím Lý:
“Đi đi đi! Đừng có khám bệnh ở mấy phòng khám này, bọn họ đều hại người cả đấy. Thu phí cao thì không nói, quan trọng là không chữa khỏi bệnh cho bà đâu, cứ thích cho bà kéo dài mạng sống thôi."
"Tại sao vậy?"
"Như thế bà mới không ngừng đến đây khám bệnh, không ngừng đến đây cúng tiền cho bọn họ."
"Mẹ ôi! Xấu xa như thế à?"
"Đúng vậy đấy!"
Cuộc đối thoại của hai bác gái này khiến Lâm Trác Úy tức đến sắp điên lên rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của thím Lý lại khiến Lâm Trác Úy vui mừng quá đỗi.
"Nếu bà muốn khám bệnh thì tôi giới thiệu cho bà một chỗ! Thần y Lâm bày quầy hàng vỉa hè. Bà không biết đấy thôi, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652344/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.