Đừng nói đến con gái, ngay lúc này Trương Mẫn cũng phải nổi giận, bà ấy giật lấy tờ báo trong tay và đọc đi đọc lại.
Sau đó...
Bà ấy như phát điên lên, hét thật to: “Cái gì? Tên Lâm Trác Úy xấu xa này, bây giờ muốn cưới con gái nhà họ Trương sao? Đây là gì chứ? Xem nhà họ Lý tôi là trò đùa đúng không? Làm nhà họ Lý tôi mất thể diện đúng không?
“...”
Lý Hữu Phú vẫn lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, nhưng muốn sắc mặt khó coi bao nhiêu thì liền khó coi bấy nhiêu.
“Đi! Ông Lý, chúng ta đi đến nhà của tên xấu xa đó, tìm cậu ta để hỏi một lời giải thích.”
“Cái này...”
“Đi thôi!”
Trong lúc nói chuyện, Trương Mẫn liền lôi kéo Lý Hữu Phú, cả hai người đằng đằng sát khí đi đến nhà Lâm Trác Úy.
Lúc này, cả hai người Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc đang rửa thuốc. Sau khi rửa xong, họ đem ra ngoài sân phơi khô, sau đó lấy bán cho hiệu thuốc.
Ban đầu, ông Lâm chỉ là một Trung y.
Trước đây trong nhà có một phòng khám nhỏ, nhưng vì Lâm Trác Úy đánh Trương Dương, vì phải bồi thường ba mươi vạn tiền thuốc nên họ đã bán phòng khám trong nhà đi rồi.
Trước đây, ông Lâm còn muốn tiếp tục bày quầy hàng rong, tiếp nối cơ nghiệp của tổ tiên để lại, tiếp tục chữa bệnh cứu người.
Nhưng...
Tiếu Cúc nói rằng bây giờ con trai mình là con rể nhà họ Lý rồi, chạy ra ngoài bày quầy hàng rong thực sự làm mất mặt nhà ông Lý. Bản thân anh là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652336/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.