"Làm sao? Đi theo tôi nên cậu cảm thấy mất mặt à? Vậy thì cậu có thể rời khỏi đi!" Lâm Trác Úy thuận miệng một câu, bưng hộp cơm lên tiếp tục bới.
"Chuyện đó… không phải vậy, chỉ là thấy chuyện đó không đáng giá thay anh mà mà thôi."
Mặt Triệu Bưu đỏ bừng, cậu ta rất lúng túng.
"Vậy trước tiên nói cho tôi biết, vì sao cậu học y?"
"Chuyện này..."
"Nếu như cậu giả vờ muốn học chỉ để cho mình chút mặt mũi. Thì tôi thật sự không dạy cậu được! Còn nếu cậu muốn trị bệnh cứu người, thì đừng có quan tâm những lời bóng gió đó."
Sau khi Lâm Trác Úy nói xong lời này, anh đã ăn một miếng thịt kho.
Triệu Bưu xấu hổ chết đi được, chỉ gật đầu một cái: "Anh Lâm dạy rất đúng!"
Trong khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người xinh đẹp. Trần Nhược Liễu nhanh chóng đứng ở đó, tức giận nhìn hai người bọn họ.
Lâm Trác Úy ngơ ngác ngẩng đầu lên, tò mò hỏi một câu: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trần Nhược Liễu khoanh hai tay ở trước ngực. Lúc này một đám người lao tới phía sau cô ấy.
"Lâm Trác Úy! Sau khi chúng ta thương lượng đã nhất trí quyết định, mời đuổi học anh!"
"Đúng! Người này học ở lớp đào tạo thế hệ trẻ mà ngày nào cũng chỉ biết ngủ. Ảnh hưởng đến việc học tập của chúng tôi!"
Người nói lời này là một đứa con nhà giàu, tên là Lý Đào, gia đình cậu ta có mở một hiệu thuốc lớn.
Lời nói này của cậu ta suýt chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652297/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.