Chương trước
Chương sau
"Mẹ! Mẹ quá kích động rồi, trước tiên hãy hỏi rõ ràng sự việc đã." Lý Vân Tịch quay đầu nhìn Lâm Trác Úy, biểu cảm có hơi lúng túng: "Lâm Trác Úy! Tôi hỏi anh, nhờ anh chữa bệnh cho chú Triệu sao anh lại cho chú ấy uống thuốc xổ?"
Lâm Trác Úy đang ôm khuôn mặt sưng tấy của mình, rất khó chịu, anh cũng rất tức giận.
"Tôi đang chữa bệnh cho chú ấy!"
"Ăn nói lung tung!" Triệu Bưu ở bên cạnh, cậu ta hét lên: "Lâm Trác Úy! Đừng cho rằng anh học ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia được hai ngày liền có thể khám chữa lung tung! Các người có lẽ không biết, người con rể này của các người là chỉ là một thứ lang băm!"
"..."
"..." Sau khi Triệu Bưu nói xong, cả nhà họ Lý đều mơ hồ đứng ngốc ngay tại đó.
“Triệu Bưu, câu này của cậu là có ý gì?"
Lý Vân Tịch khó hiểu nhìn cậu ta.
"Ý gì à? Hừ! Một nhân viên của trường chúng tôi trúng độc ngô công tán.
À! Các người có thể không hiểu ngô công tán này là đồ vật gì nhưng nó là một chất kịch độc, uống vào sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng nếu bị rơi lên người sẽ gây ngứa ngáy khó chịu, người ta sẽ cào gãi cho đến khi thấy xương.
Các người biết không? Ha ha... có biết vị thần y Lâm này kê cho bệnh nhân phương thuốc gì không?"
"..."
"..." Người nhà họ Lý một lần nữa nghệch mặt ra.
"Tên lang băm này! Lại bảo người ta trực tiếp uống ngô công tán vào!" Sau khi Triệu Bưu nói xong, cả gia định đều bị doạ đến mức sắc mặt có biến đổi lớn.
Lý Hữu Phú, người đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng không thể chịu đựng được.
Ông ta giơ tay đập mạnh xuống bàn, tức giận thốt lên: "Quả thật là xem mạng người như cỏ rác! Lâm Trác Úy cậu cũng khiến tôi quá thất vọng rồi." Trương Mẫn cũng tức giận đến mức chửi rủa: "Cậu học Trung y lâu như vậy học đến đâu rồi? Hoàn toàn học đến bụng chó phải không?"
Lý Vận Tịch thở dài lắc đầu, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Lâm Trác Úy, anh thật sự làm tôi quá thất vọng! Trước khi đến khám bệnh cho chú Triệu, tôi không phải đã nhắc đi nhắc lại với anh rồi sao? Bảo anh có thể chữa được thì chữa không thể chữa được thì coi như là đi xem bệnh thôi.
Tại sao anh lại có thể kê loạn đơn thuốc như vậy? Người ta chết thì phải làm thế nào?"
"Xí! Em thấy anh ta trước khi đi khám bệnh thì khoe khoang khoác lác thổi phồng lên! Kết quả không chữa được, lại sợ ngượng mặt nên kê bừa cho người ta một lọ thuốc xổ!" Hôm nay Lý Cảnh Điềm một bụng tức giận, bây giờ lại xem như nắm được cơ hội thừa cơ hãm hại người ta.
Trương Mẫn nhìn Triệu Bưu đang tức giận ở đằng kia, trợn mắt há mồm, vội vàng nói: "Cháu trai lớn Triệu Bưu, chuyện này thực sự là hiểu lầm! Mọi chuyện là lỗi của Lâm Trác Úy chết tiệt.
Nó chỉ vờ như hiểu biết, ăn nói lung tung, cháu có vấn đề gì thì đến tìm nó! Nó cùng nhà chúng tôi không có quan hệ gì." Chiêu "phủi sạch quan hệ" này của mẹ vợ quả là cao tay! Lý Hữu Phú cũng gật đầu đồng ý.
"Tự mình đào hố tự mình nhảy xuống, tự mình gây ra tự mình thu dọn!" Lâm Trác Úy nở một nụ cười gượng gạo và nhìn người nhà này.
Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đỏ bừng mặt vì tức giận.
Vợ anh là Lý Vân Tịch cũng lạnh lùng, không thèm nhìn anh.
Lại nhìn Lý Cảnh Điềm này... Cô ta chế nhạo hỏi: "Thế nào? Không cùng một loại nha! Lúc trước không phải anh đã thề có thể chữa khỏi sao? Bây giờ lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại muốn làm hại họ Lý của chúng tôi sao?"
Lâm Trác Úy cũng không chịu khuất phục nhìn sang Lý Vân Tịch.
Cô vẫn xoay đầu đi như cũ, không thèm nhìn anh lấy một cái.
"Được rồi! Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Lý.
Tôi Lâm Trác Úy, đại diện cho bản thân, có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi." Nói xong trực tiếp bước tới, đẩy Triệu Bưu ra, rời khỏi nhà họ Lý mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.