Lâm Trác Úy thực sự có chút tức giận!
Đã giả vờ cả nửa ngày trời mà lại bị cô em vợ làm cho mất mặt?
Điều đó mà chịu được thì còn cái gì không chịu được chứ!
Vừa định thốt lên rằng tôi đương nhiên có thể chữa khỏi.
Nào ngờ...
Bẹp một tiếng, Lý Vân Tịch đạp mạnh vào đầu ngón chân của anh ở dưới gầm
bàn.
Lâm Trác Úy mở miệng ra kêu thành tiếng: “Á!”
Nhập từ khóa tìm kiếm...
Nhìn thấy anh cau mặt với người nhà, Trương Mẫn và Lý Hữu Phú thực sự
muốn nôn ra máu.
Đây là con rể gì thế này?
Thiệt là!
Không thể khen nổi, vào khoảnh khắc trước còn khen ngợi anh mà vào giây
tiếp theo đã làm trò hề rồi.
Lý Cảnh Điềm không chút nể mặt, cô ta thờ ơ đáp lời: “Này! Lâm Trác Úy,
chuyện này không thể chữa được thì không thể chữa được, anh còn áp lực tâm
lý nặng nề, lẽ nào sắp trở nên mất trí luôn sao?”
Lâm Trác Úy cười gượng gạo, trừng mắt nhìn người vợ Lý Vân Tịch một cái rồi
rút chân ra khỏi gầm bàn.
Lý Vân Tịch giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy và ngẩng đầu lên.
Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của Lâm Trác Úy thì cuối cùng vẫn
không thể nhịn được bèn phì cười lên một tiếng.
Trương Mẫn trợn trắng mắt, quát: “Ăn cơm! Cười cái gì mà cười?”
Chẳng bao lâu thì bữa cơm này đã kết thúc trong bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Lý Vân Tịch và bố Lý Hữu Phú đến công ty, Trương Mẫn thì đi xem phim truyền
hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652281/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.