Chương trước
Chương sau
Thì ra lợi ích của Kim Chi Linh này là sinh ra nguồn linh thạch mới!

Đây thật đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, hơn nữa còn là hai cái cực lớn, nhất thời khiến Diệp Lăng Nguyệt bị nện đến bối rối.

Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi, lợi ích mà Kim Chi Linh này mang tới, mới chỉ là bắt đầu, bởi vì Ngũ Hành Chi Linh là tương sinh tương thành, sau khi tập hợp Ngũ Linh, Hồng Mông Thiên sẽ giống như tạo thành một trận pháp thiên nhiên.

Ngũ Linh Chi Khí, theo thời gian trôi qua, sẽ càng lúc càng nồng nặc.

Đến lúc đó, rất có thể sẽ sinh ra càng nhiều nguồn linh thạch.

Diệp Lăng Nguyệt vui mừng, gọi Đỉnh Linh ra.

“Đỉnh Linh, có Kim Chi Linh này, về sau ngươi muốn bao nhiêu linh thạch cấp thấp, cũng có thể thỏa cho mãn ngươi.”

Diệp Lăng Nguyệt nhất thời có cảm giác vui mừng như người nghèo trở mình, nói chuyện cũng tự hào hơn nhiều.

Theo như thăm dò, nguồn linh thạch mới phát hiện trong Hồng Mông Thiên, mỗi ngày có thể sản xuất ra khoảng bảy đến tám mươi viên linh thạch, với số lượng vài viên linh thạch cấp thấp Đỉnh Linh cần dùng mỗi ngày thì vẫn dư dả.

Từ hôm đó, Diệp Lăng Nguyệt không cần xuất đầu lộ diện ở Nguyệt Thị để tu bổ linh khí cho người khác nữa.

Hơn một năm qua, vì nuôi sống Đỉnh Linh, linh thạch nàng sớm hôm kiếm được từ Nguyệt Thị cùng Dã Luyện Đường, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, lúc này trong Hồng Mông Thiên có thể tự sản xuất linh thạch cấp thấp, chuyện này đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, chắc chắn là một tin cực tốt.

“À, chủ nhân, ta cũng có tin tức muốn nói cho ngươi biết, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Đỉnh Linh sau khi nghe xong, cũng không lộ ra bộ dạng cảm động gì, ngược lại, thanh âm của nó nghe có chút cổ quái.

Nhưng do lúc này Diệp Lăng Nguyệt đang đắm chìm trong niềm vui nguồn linh thạch, cũng không phát hiện ra sự khác thường của Đỉnh Linh.

“Nói tin tốt trước đi.”

Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, tên Đỉnh Linh này lại có trò gian trá gì đây.

“Tin tốt chính là, sau khi ta thôn phệ Kim Chi Linh, đã thuận lợi đột phá, ta hiện giờ đã là đỉnh thánh.”

Đỉnh Linh rất kiêu ngạo nói.

“Vậy thì rất tốt, không uổng công ta nuôi ngươi hai năm. Vậy tin xấu thì sao.“

Diệp Lăng Nguyệt mơ hồ cảm thấy có chút dự cảm chẳng lành.

Sự thật nhiều lần chứng minh, dự cảm của nữ nhân thường rất chuẩn xác, bởi vì câu nói tiếp theo của Đỉnh Linh khiến niềm vui của Diệp Lăng Nguyệt tan thành mây khói.

“Chủ nhân, ta sau khi đột phá mỗi ngày vẫn cần dùng linh thạch, có điều linh thạch cấp thấp... đã không đủ dùng nữa, phải dùng linh thạch.”

Đỉnh Linh dứt lời, vèo một tiếng, chui trở về lòng bàn tay Diệp Lăng Nguyệt.

“Cái gì! Đỉnh Linh, ngươi ra đây cho ta!”

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, thiếu chút nữa là giận sôi lên.

Linh thạch trung cấp! Một trăm viên linh thạch cấp thấp mới đổi được một viên linh thạch trung cấp, nàng biết kiếm đâu ra nhiều linh thạch trung cấp cho tên Đỉnh Linh hoang phí này chứ.

Ôm mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu, Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Thiên Địa Trận, mang theo Tam Giới Ưng quay trở về Cô Nguyệt Hải.

Tính toán thời gian, lần đi này, Diệp Lăng Nguyệt mất hơn nửa tháng.

Diệp Lăng Nguyệt trở về, làm cho Tiểu Đế Tân hoan hỉ không thôi, không tránh khỏi cứ cô gái giặt đồ này, cô gái giặt đồ nọ.

Về phần Tử Đường Túc, tuy vẫn là gương mặt lạnh như băng, nhưng Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, lần này, sư phụ Tử rõ ràng nói nhiều hơn.

Ơ, thật ra tuy cũng không phải rất rõ ràng, thí dụ trước đây mỗi lần nói mười chữ thì bây giờ tăng lên mười lăm chữ, nhưng ít ra, đó cũng là một loại tiến bộ không phải sao?

Sau khi có Thiên Cương Trúc, cuối cùng Diệp Lăng Nguyệt cũng có thể chính thức bắt đầu khai hỏa.

Tử Đường Túc cũng bắt đầu dạy nàng làm thế nào để khống chế ngọn lửa, dần dần, khả năng khống chế khôi hỏa của Diệp Lăng Nguyệt cũng tăng nhanh.

Chỉ là, áp lực tâm lý của Diệp Lăng Nguyệt lại không giảm bớt chút nào.

Một mặt là bởi vì nàng lo lắng Thiên Khôi Điện Chủ đột kích, mặt khác, là vì Đỉnh Linh tuy đã tiến cấp, thế nhưng lại không giống như nó trước đây, sau khi tiến cấp, sẽ bắt được liên lạc với Đỉnh Linh bên trong Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh.

Ngược lại, bởi vì tiến cấp sơ kỳ, cần lượng lớn linh lực bổ sung, nhu cầu của Đỉnh Linh ngày càng cao, một ngày phải dùng tới hai viên linh thạch trung cấp.

Chuyện này làm cho Diệp Lăng Nguyệt rất buồn rầu.

Bởi vì trong tay nàng, đã không còn linh thạch trung cấp nữa.

Trước đó, linh thạch trung cấp của Diệp Lăng Nguyệt, đều là vừa cướp vừa gạt từ chỗ Tiểu Đế Tân mà có.

Tiểu tử đó cũng biết cô gái giặt đồ nhà mình thích nhất là “linh thạch”, cho nên mỗi lần có linh thạch trung cấp mới, đều sẽ tự động nộp lên, tuyệt đối không dám cất làm của riêng.

Hắn còn vắt hết óc, dùng các loại thủ đoạn để có được linh thạch trung cấp.

Tiểu Đế Tân mặc dù là đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai, nhưng hắn còn trẻ, lại không có nhiệm vụ tông môn, cho nên ngày thường cũng không có lương bổng gì, về phần linh thạch trung cấp, cũng đều là sư huynh sư tỷ nhà mình tiện tay thưởng cho, hoặc là, hắn cùng Tứ sư huynh tỷ thí, sau khi đánh bại Tần Tiểu Xuyên, thì cướp từ trên người sư huynh.

Lâu dần, Tần Tiểu Xuyên cũng thông minh hơn, Tiểu Đế Tân muốn tìm hắn tỷ thí, có đánh chết hắn thì hắn cũng không chịu tỷ thí.

Bởi vậy, cơ hội để Diệp Lăng Nguyệt có được linh thạch trung cấp càng ít đi.

Hết cách, Diệp Lăng Nguyệt lại thử mấy lần, dùng linh thạch cấp thấp đổi lấy linh thạch trung cấp tại chợ đen của Nguyệt Thị.

Nhưng mỗi lần đổi, nàng lại đau đầu một phen.

Bởi vì tỉ lệ đổi linh thạch ở chợ đen, cao hơn giá đổi bình thường rất nhiều, 120 viên linh thạch cấp thấp mới đổi được một viên linh thạch trung cấp.

Cho dù hiện giờ Diệp Lăng Nguyệt đã có linh thạch cấp thấp trong Hồng Mông Thiên, mỗi lần tổn thất hai mươi viên, số lượng như vậy, Diệp Lăng Nguyệt cũng không chi tiêu nổi.

Chuyện khiến Diệp Lăng Nguyệt lo lắng hơn là, nàng đổi lượng lớn linh thạch, sẽ khiến môn phái nghi ngờ.

Cho nên đổi hai ba lần, nàng cũng không dám đến Nguyệt Thị đổi nữa.

Hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt tại Dã Luyện Đường mặt mày ủ rũ nhìn vào chiếc túi Càn Khôn Tử Kim của mình chỉ còn hai viên linh thạch trung cấp cuối cùng, sau hôm nay, chỉ sợ Đỉnh Linh lại bị bỏ đói rồi.

Diệp Lăng Nguyệt đang đau đầu, bỗng nhiên lại nghe Hùng quản sự lên tiếng.

“Hôm nay xem ra cũng không có gì mua bán, mọi người đều về sớm đi.”

Diệp Lăng Nguyệt sững sờ, khôi phục thần trí.

Thời gian này, nàng chỉ lo chuyện Thiên Cương Trúc cùng xem lửa, nên không để ý chuyện của Dã Luyện Đường.

Thực tế thì cả tháng này, Diệp Lăng Nguyệt mỗi ngày đều chỉ là đi qua Dã Luyện Đường, gần như không có gì việc để làm.

Chuyện này so với trước đây nàng ngày ngày bận rộn chiết xuất khoáng thạch, quả thật là cách biệt một trời một vực.

Đơn giản là thời gian này, chuyện làm ăn của Dã Luyện Đường ngày càng sa sút, xét đến cùng, cũng là vì chuyện Mộc Sảng trộm cắp, hủy đi thanh danh Dã Luyện Đường gầy dựng bao năm.

Những đệ tử nội môn ngoại môn, cũng tẩy chay không đến Dã Luyện Đường luyện khí nữa.

Về phần hai vị trưởng lão Tuyết Phong cùng Nguyệt Phong còn ra lệnh cấm các đệ tử trong phong tới Dã Luyện Đường, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ Dã Luyện Đường sẽ chống đỡ không nổi.

Tình huống như vậy, đối với tạp dịch ở Dã Luyện Đường mà nói, đã là chuyện thường ngày ở huyện.

Bọn họ cũng không oán trách gì nhiều, chỉ thu hồi dụng cụ, chuẩn bị rời đi.

Hùng quản sự vẻ mặt cũng lo lắng, trong lòng hắn biết rất rõ, chỉ sợ cả lương tháng này cũng phát không nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.