Trên đỉnh Vô Nhai, đám người Tuyết Phong đi ra khỏi đại điện. 
"Cha, sao cha có thể bỏ qua cho tiểu tiện nhân kia, con gái hôm nay suýt chút nữa thì đã chết trong tay nàng ta rồi." 
Tuyết Huyên nghĩ lại mà rùng mình sờ sờ lên cổ, dường như trên đó vẫn còn lại hàn khí của mũi kiếm. 
Cả đời này của Tuyết Huyên chưa từng phải chịu sự uất ức lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một tạp dịch thấp hèn. 
"Con còn nói mà không biết xấu hổ, con là con gái của ta thế mà lại bị một tên tạp dịch dùng kiếm kề vào cổ, thể diện của Tuyết Phong đều bị con làm mất hết rồi!" 
Lúc này tay trái Tuyết trưởng lão vẫn còn tê dại, khiến ông ta không còn sức lực. Trong lòng ông ta cũng có hơi thấp thỏm, cộng thêm vừa nãy bị tiểu Đế Tân chơi xỏ, cơn giận còn chưa tiêu tan nên cao giọng quở mắng Tuyết Huyên. 
Tuyết Huyên từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, chưa từng bị Tuyết trưởng lão quở mắng như vậy nên lập tức đỏ hoe mắt. 
Mọi người ở Tuyết Phong cũng chưa từng thấy Tuyết trưởng lão đối xử với Tuyết Huyên nghiêm khắc như vậy, nhất thời cũng không dám nói gì. 
Cách đó không xa, Nguyệt trưởng lão và Hồng Minh Nguyệt đã đi tới. 
Hồng Minh Nguyệt đúng lúc nghe thấy lời của Tuyết trưởng lão, nàng ta tiến lên phía trước. 
"Tuyết trưởng lão, việc này không thể trách Tuyết Huyên tiểu sư muội, muội ấy tuổi còn nhỏ lại chưa từng động thủ với người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2871113/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.