Chương trước
Chương sau
Ông Lão Câu Cá dừng bước lại.

"Làm gì thế, tiểu nha đầu, lão già ta vẫn phải là cảnh cáo trước, đừng nghĩ nghe ngóng được tin tức gì từ miệng ta."

Trước đây đã có mấy tiểu tử không có mắt, định đưa cho ta chút lợi ích để nghe ngóng chuyện tuyển chọn cuối cùng, nhưng tin tức thì chưa dò la được mà ngay cả tư cách tham gia tuyển chọn cuối cùng cũng bị hủy bỏ luôn.

"Ông lão, ông nghĩ đi đâu thế, ta chỉ là trả vật về chủ cũ mà thôi, đây là cần câu cá của ông."

Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một cái cần câu cá đã sửa xong, đưa cho Ông Lão Câu Cá.

Trước đây lúc Tiểu Đế Tân đùa nghịch cũng không biết thế nào mà lại trực tiếp làm gãy cần câu cá rồi.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy thì đã cất lại cần câu cá bị vứt đi, tự mình sửa xong rồi.

Ông Lão Câu Cá nhìn thấy cái cần câu khôi phục lại như ban đầu thì ngẩn người.

Đúng thật là đã sửa xong rồi, tiểu nha đầu này có chút bản lĩnh đó.

Ông Lão Câu Cá nhìn cần câu mấy cái, chưa kịp nhìn kỹ thì đã tiện tay cất lại.

Lúc này mới dẫn mười người tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi rời khỏi bãi biển cắm trại, Diệp Lăng Nguyệt và mọi người lần đầu tiên tiến vào trong đảo của Hải Tinh Đảo.

Càng đi về phía chính giữa đảo, linh khí trời đất càng dày đặc, Diệp Lăng Nguyệt thậm chí cảm nhận được linh khí ở đây cũng không kém bao nhiêu so với Hồng Mông Thiên lúc thăng cấp lần đầu.

Cô Nguyệt Hải không hổ là tông môn siêu cấp, lại có thể ở dưới khe Ngân Hà xây dựng ra chốn thế ngoại với tài nghệ điêu luyện như vậy.

Chỉ thấy hai bên bóng cây loang lổ nhiều màu, ánh nắng chiều chiếu nghiêng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài đệ tử của Cô Nguyệt Hải đang luyện võ.

Võ học mà họ sử dụng dù là Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn đến nỗi rối mắt.

Trong sọt tre, Tiểu Đế Tân mút ngón tay, liếc nhìn những đệ tử đó, rồi ghi nhớ từng chiêu thức của những người đó vào trong đầu mình.

Phía trước đã xuất hiện một thao trường rộng lớn.

Có mấy chục đệ tử đợi tuyển chọn đang chờ ở đó.

Những người này chắc là đã vượt qua tuyển chọn cuối cùng, đang chờ người ở danh sách cuối cùng.

Diệp Lăng Nguyệt khẽ nhìn qua đó, lúc này nàng đã chú ý đến một thiếu nữ áo vàng.

Không biết tại sao, lúc nàng nhìn thấy thiếu nữ đó thì có một loại cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đồng thời Diệp Lăng Nguyệt còn chú ý đến, mấy người đang đứng sau lưng thiếu nữ áo vàng chính là đám người trước đó ức hiếp Hoàng Tuấn.

Lẽ nào là…

Diệp Lăng Nguyệt khẽ trầm ngâm, người đã đi đến bên cạnh Hồng Minh Nguyệt.

Lúc Hồng Minh Nguyệt nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì hận đến nỗi cắn răng, nhưng nàng ta cũng không muốn để lộ sơ hở nên đã giả vờ lộ ra một nụ cười tươi như hoa, gật đầu thân thiện với Diệp Lăng Nguyệt, còn không quên trêu chọc Tiểu Đế Tân.

Hồng Minh Nguyệt tưởng rằng Tiểu Đế Tân tuổi nhỏ, tuyệt đối không thể nhớ mặt nàng ta.

"Đứa bé này thật là dễ thương."

Ai ngờ lúc nàng ta đang chuẩn bị vươn tay sờ Tiểu Đế Tân thì Tiểu Đế Tân bỗng nhiên khẽ cong cái miệng nhỏ, phụt một tiếng, một ngụm nước bọt nhổ lên mặt của Hồng Minh Nguyệt.

"Tiểu quỷ, ngươi làm gì thế!"

Mấy người sau lưng Hồng Minh Nguyệt không nén nổi cơn giận.

"Làm gì thế, trẻ con không hiểu chuyện, mấy người các ngươi còn định tính toán với trẻ con hay sao. Hơn nữa, trên người đang bình thường lại trét nhiều phấn thơm như vậy, trẻ con ngửi phải khó chịu nên nhổ nước bọt, đó cũng là đáng đời."

La Y giọng điệu bảo vệ trẻ con, chặn mấy người lại.

"Yên lặng, không thấy Phong trưởng lão đang ở trước mặt, còn dám lớn tiếng ồn ào, các người đều không muốn ở lại nữa phải không."

Ông Lão Câu Cá thấy vậy thì quở mắng mấy người một trận.

Hồng Minh Nguyệt quẹt nước bọt trên mặt, rồi lại nhìn Tiểu Đế Tân, sau khi tên nhóc đánh trúng mục tiêu thì phải gọi là rất đắc ý.

Nàng ta càng nhìn cũng cảm thấy tiểu tiện chủng đó có vấn đề.

"Cãi cọ gì đó, từng người theo tên đi lên phía trước, tiến hành kiểm tra."

Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa thao trường. Mặt mày người đàn ông uy nghi, ánh mắt long lanh, trông có vẻ không hề vì tuyển chọn cả một ngày mà lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lại nhìn khí thế quanh người ông ta còn mạnh hơn Ông Lão Câu Cá và bà lão tóc bạc trước đó rất nhiều, chắc là thân phận người này ở Cô Nguyệt Hải không thấp.

Trước mặt người đàn ông không có bàn, chỉ có một bia đá cao hơn một người.

Trên bia đá khắc mấy chữ "Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ"

Hàm ý cụ thể thì Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhìn rõ.

Chín tuyển thủ khác bao gồm cả Tiểu Đế Tân đều đứng ở một bên của bên đá.

"Phương Tử Hào."

Người đầu tiên được gọi tên là tên của một thiếu niên ở phía trước La Y.

Hắn cũng là tới đây trên cùng một chiếc thuyền với đám người Diệp Lăng Nguyệt, tính cách có hơi e lệ.

Phương Tử Hào đi lên phía trước.

Người đàn ông trung niên nhướng mày, nhìn hắn một cái. Ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, khiến Phương Tử Hào không chịu được mà rùng mình.

Sau khi chú ý đến vẻ sợ sệt của Phương Tử Hào, người đàn ông trung niên nhíu mày, nói một cách bực mình.

"Ngươi tiến lên đây, truyền nguyên lực vào trên miếng ngọc ngũ hành này."

Đây chính là tuyển chọn cuối cùng?

Nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tuyển chọn cuối cùng đơn giản khác thường.

Dứt lời, Phương Tử Hào đang lưỡng lự, đi mấy bước đưa bàn tay áp lên tấm bia đá lạnh băng đó.

Tấm bia đá nhìn vào ảm đạm u ám, không khác gì với đá hoa cương thông thường.

Nhưng đúng vào lúc nguyên lực của Phương Tử Hào truyền vào tấm bia đá đó, bia đá bỗng nhiên xảy ra thay đổi.

Màu lam tượng trưng cho linh lực Thủy đã nhuộm lên bia đá, màu lam đó chạy mãi đến vị trí chữ Nhất mới dừng lại.

"Luân Hồi Thủy Kiếp tầng một, không trúng tuyển."

Người đàn ông trung niên đó chỉ là nhìn bia đá thì đã đưa ra phán đoán, giọng điệu rất lãnh đạm.

Khi nghe thấy không trúng tuyển, sắc mặt Phương Tử Hào xám xịt, hắn chỉ có thể thất vọng được một đệ tử của Cô Nguyệt Hải dẫn đi.

Chờ đợi hắn là một số mệnh bi thảm cả đời làm tạp dịch ở Cô Nguyệt Hải.

Một võ giả trước mười ba tuổi đã đột phá Luân Hồi Thủy Kiếp, ở bất kỳ nơi nào trên đại lục đều xem là người xuất sắc, nhưng trong tuyển chọn cuối cùng của Cô Nguyệt Hải lại trực tiếp bị loại rồi.

Mắt thấy cảnh này, đám người Diệp Lăng Nguyệt đều hơi xúc động.

Họ coi như là đã hiểu rồi, công dụng của tấm bia đá ngọc ngũ hành đó chính là dùng để kiểm tra nguyên lực.

Người tiếp theo sau chính là La Y rồi.

Nàng ta nhìn Diệp Lăng Nguyệt với vẻ căng thẳng, ngập ngừng đi lên phía trước.

Giống như Phương Tử Hào, nàng ta cũng đưa tay về phía tấm bia đá.

Chỉ là nàng ta không đặt tay mà trực tiếp đánh tới một quyền.

Nhưng thấy dưới quyền của La Y còn xen lẫn một luồng sức mạnh nhanh và mãnh liệt, lờ mờ có một loạt ánh chớp xoẹt xoẹt tóe ra.

Sự mạnh mẽ đó rõ ràng không phải sức mạnh ngũ hành thông thường.

Quả nhiên, khi linh lực của La Y truyền vào ngọc ngũ hành, trên mảnh ngọc hiện ra một vùng màu xanh.

Vùng ánh sáng xanh đó lúc chạy đến vị trí khắc chữ "Nhị" mới dừng lại.

"Hả? Luân Hồi Lôi Chi Lực tầng hai, tuy tu vi nguyên lực bình thường nhưng may mà thuộc tính linh lực rất đặc biệt, tạm chấp nhận, thông qua."

Người đàn ông trung niên lộ ra vài phần hứng thú, gật gật đầu ra hiệu La Y ở lại.

La Y vừa nghe thấy thì vô cùng vui mừng, sau khi hành lễ thì đứng vào trong hàng của thiếu nữ áo vàng. Khi nàng ta đi tới còn không quên hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt làm một động tác tay cố lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.