Dưới thác nước, ông lão dẫn đường nhìn thấy các đệ tử chờ tuyển chọn từng người nối tiếp nhau xuất hiện cứ như quả cầu tuyết lăn vậy, thần sắc thay đổi mang đầy tính hài hước.
Ngay cả cần câu cá của mình bị Tiểu Đế Tân làm gãy mất cũng không phát hiện.
Tổng cộng là một trăm lẻ ba người, tất cả đều xuống rồi.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đếm số người, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Ông lão, người của bọn ta đều đến đủ rồi, phiền ông dẫn bọn ta đi tham gia tuyển chọn cuối cùng."
"Ồ, đều đủ rồi, số lượng cũng thật không ít."
Ông lão sực tỉnh, trong lòng lẩm bẩm, lần này có thể xem là lần có số lượng người vượt qua nhiều nhất trong lịch sử tuyển chọn lần hai của Cô Nguyệt Hải nhỉ.
Khe Ngân Hà hiểm yếu đó mà lão tổ tông để lại lần đầu tiên mất linh rồi.
Ông lão nhỏ cũng nghe ngóng rõ rồi, chủ ý dùng xích sắt qua Khe Ngân Hà chính là tiểu nha đầu trước mặt này đưa ra.
Nếu không có sợi dây xích sắt cứu mạng đó, chỉ sợ hơn một trăm người này cũng không có mấy người có thể sống sót.
Tiểu nha đầu này đúng là có chút thú vị.
Ông lão nhỏ nghĩ thầm, lén nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ thấy nàng ta không có vẻ khác lạ, nàng ta đang bế Tiểu Đế Tân, kéo mặt xuống hình như đang giáo huấn hắn không được tùy ý "phá hỏng" đồ của người khác.
Cái cần câu cá đáng thương đó đã đầu lìa khỏi thân rồi.
Diệp Lăng Nguyệt không thể không nhận lỗi với lão tiên sinh, hứa rằng sẽ đền một cái cần câu cho ông lão.
Ông lão cũng không để tâm đến lời nói của Diệp Lăng Nguyệt.
Cái cần câu đó của ông không phải là cần câu cá bình thường, cũng không phải nói đền là có thể đền.
Tên nhóc trước đó vô pháp vô thiên bị Diệp Lăng Nguyệt giáo huấn cũng không sợ, hắn chớp đôi mắt to, lại cắn phập một cái lên má của Diệp Lăng Nguyệt, cười rất đắc ý.
"E hèm, mọi người nghe đây, ta là Ông Lão Câu Cá phụ trách quản lý tạp vụ Hải Tinh Đảo, các ngươi có thể gọi ta là Ngư Lão. Nếu người đều đến đủ rồi thì chúng ta cùng đến nơi đấu tuyển chọn cuối cùng."
Ông Lão Câu Cá nói rồi, dẫn theo các đệ tử đợi tuyển chọn đi lên đảo.
Sau đó mọi người mới biết, thác nước mà họ đi xuyên qua đó gọi là Thác Ngân Hà.
Vị trí mà họ đang đứng hiện giờ là ở trên Hải Tinh Đảo, hòn đảo ở phía ngoài cùng của Cô Nguyệt Hải.
Ông Lão Câu Cá không trực tiếp dẫn đám người Diệp Lăng Nguyệt đến nơi tuyển chọn cuối cùng, mà là đến trên bãi biển ở phía ngoài cùng Hải Tinh Đảo trước.
Trên bãi biển đang dựng lượng lớn lều bạt tạm thời đơn sơ, những lều bạt này chính là cung cấp cho các tuyển thủ ở.
Do số người của đội Diệp Lăng Nguyệt đặc biệt nhiều nên lều bạt tạm nhất thời cũng không đủ dùng.
Sau khi mọi người dựng xong lều bạt tạm mới được biết tuyển chọn vẫn còn ba bốn ngày cuối cùng. Chờ sau khi các đệ tử đợi tuyển chọn của mấy chiếc thuyền cuối cùng cũng hoàn thành tuyển chọn lần hai thì tất cả mọi người mới cùng tiến hành tuyển chọn cuối cùng.
Do số lượng lều bạt có hạn, Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân cùng với một thiếu nữa khác ở trong một lều bạt tạm thời.
Để cảm ơn sự giúp đỡ trước đó của Diệp Lăng Nguyệt, mọi người đều nhao nhao túm tụm qua đó cảm ơn Diệp Lăng Nguyệt.
Ở trong một lều bạt tạm cách Diệp Lăng Nguyệt không xa, lúc này có một thiếu nữ áo vàng đang nhìn về phía đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Thiếu nữ áo vàng tuổi tác không lớn, nhìn qua cũng tầm mười ba tuổi.
Nhưng dáng người nàng ta yểu điệu, so với các thiếu nữ trẻ tuổi khác thân hình tựa như cọng giá vàng thì nàng ta có một dáng vẻ phong lưu khó nói ra được.
Lúc này, thiếu nữ đang nhìn chằm chằm xuất thân Diệp Lăng Nguyệt.
Chả trách mấy thiếu niên bên cạnh nàng ta đều nhìn nàng ta say như điếu đổ, vẻ thiếu nữ nổi bật có thể sánh với trăng sáng cao hơn cả Thiên Sơn.
Sao lại giống như thế? Là nàng ta? Nàng ta sao lại ở đây?!
Thiếu nữ áo vàng ánh mắt lấp lánh, nàng ta nói thầm vào tai với một thiếu niên bên cạnh mấy câu, hắn ta lập tức đứng dậy đi tới đội ngũ mà đám người Diệp Lăng Nguyệt đang ở. Sau khi nghe ngóng mấy câu thì lại đi trở về.
"Cô gái đó tên là Diệp Lăng Nguyệt, là nhân sĩ Đại Hạ, cũng là người đến tham gia tuyển chọn đệ tử của Cô Nguyệt Hải. Nghe nói nàng ta không phải đến một mình, còn mang theo một đệ đệ. Phi Nguyệt, nàng hỏi việc này làm gì?"
Thiếu niên nghe ngóng tin tức đó thấy kỳ lạ.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy nàng ta trông có hơi giống một người bạn cũ của ta."
Thiếu nữ áo vàng sau khi đã xác nhận thân phận của Diệp Lăng Nguyệt thì trong mắt lóe lên tia sáng độc, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười động lòng người.
Thiếu niên đó nhìn thấy trong lòng rung động, trơ mặt ra lấy lòng nói.
"Bạn cũ? Phi Nguyệt, vậy nàng có cần qua đó chào hỏi không. Nếu sau này mọi người đều trở thành đồng môn, hai người cũng có thể chăm sóc cho nhau."
"Chăm sóc? Ha ~ Nguồn gốc của ta và nàng ta quả thực rất sâu xa, nếu thật sự có thể trở thành đồng môn thì dĩ nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta. Nhưng tiền đề là nàng ta có thể trúng tuyển thuận lợi."
Thiếu nữ áo vàng dứt lời, tay bất giác sờ vào một thứ giữa eo.
Đó là nửa cây sáo trúc, không biết vì nguyên do gì đã bị gãy.
Nhìn kỹ lại, cây sáo trúc đó chính là Sáo Thương Hải Tam Sinh.
Thiếu nữ trước mặt này lại là Hồng Minh Nguyệt thay hình đổi dạng sau khi đã uống Ngọc Thiềm Đan.
Hồng Minh Nguyệt từ sau khi chạy trốn khỏi Tứ Phương Thành thì vẫn luôn bị người trong chín phái bao gồm cả Lạc Tam Sinh truy sát, nàng ta tuy có chút thủ đoạn nhưng cuối cùng không so được với nhân mạch của Lạc Tam Sinh.
Đã mấy lần đều bị người của Lạc Tam Sinh ép đến bước đường cùng.
Cũng là trời không tuyệt đường của người, vừa đúng lúc này Hồng Minh Nguyệt biết được Cô Nguyệt Hải muốn tuyển chọn đệ tử mới.
Là tông môn mạnh nhất trên đại lục Thanh Châu, nếu có thể vào Cô Nguyệt Hải rồi tăng thêm tu vi thì đến lúc đó hà tất phải lo lắng Tam Sinh Cốc.
Nói ra thì Hồng Minh Nguyệt cũng may mắn, Ngọc Thiềm Đan mà nàng ta uống ngoài việc có thể thay đổi dung mạo ra thì còn có tác dụng giữ nhan sắc.
Khi nàng ta uống Ngọc Thiềm Đan thì vừa đúng lúc chỉ có mười ba tuổi chín tháng, vừa hay còn phù hợp với yêu cầu tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải.
Nàng ta dựa vào tài trí của mình, lại đổi tên thành Phi Nguyệt, gột sạch thân phận của mình và cũng thuận lợi vào Cô Nguyệt Hải.
Chỉ là nàng ta không ngờ được Diệp Lăng Nguyệt cũng sẽ muốn gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp.
Sau khi Hồng Minh Nguyệt biết được thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, phản ứng đầu tiên chính là vạch trần tuổi tác của nàng ấy, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, dung mạo và chiều cao của Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ nhìn vào quả đúng là nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu nàng ta có thể vượt qua hỏa nhãn kim tinh của trưởng lão tóc bạc đó thì chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó.
Bản thân nếu tùy tiện vạch trần, chưa biết chừng lợi bất cập hại, ngược lại sẽ bị Diệp Lăng Nguyệt giảo hoạt nhìn rõ thân phận.
Vì vậy Hồng Minh Nguyệt rất nhanh đã có chủ kiến, tạm thời không đối phó Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng để nàng ta trơ mắt nhìn kẻ thù của mình cười nói thoải mái trước mặt mình thì Hồng Minh Nguyệt lại không làm được.
Đúng vào lúc này, Hồng Minh Nguyệt bỗng nhiên chú ý đến, trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt còn bế theo một đứa bé.
Đứa bé đó nhìn qua chỉ có mấy tháng tuổi.
Diệp Lăng Nguyệt lấy đâu ra đứa bé? Chẳng lẽ đó là con của mẫu thân tiện nhân đó của nàng ta và Nhiếp Phong Hành?
Hồng Minh Nguyệt trong lòng thất thường, thấy Tiểu Đế Tân ở trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt phát ra tiếng cười khanh khách.
Nhìn gương mặt ngây thơ hồn nhiên đó của đứa bé, sắc mặt của Hồng Minh Nguyệt càng lúc càng u ám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]