Một người, hai người, ba người… 
Dưới thác nước, ông lão dẫn đường nhìn thấy các đệ tử chờ tuyển chọn từng người nối tiếp nhau xuất hiện cứ như quả cầu tuyết lăn vậy, thần sắc thay đổi mang đầy tính hài hước. 
Ngay cả cần câu cá của mình bị Tiểu Đế Tân làm gãy mất cũng không phát hiện. 
Tổng cộng là một trăm lẻ ba người, tất cả đều xuống rồi. 
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đếm số người, mặt lộ vẻ vui mừng. 
"Ông lão, người của bọn ta đều đến đủ rồi, phiền ông dẫn bọn ta đi tham gia tuyển chọn cuối cùng." 
"Ồ, đều đủ rồi, số lượng cũng thật không ít." 
Ông lão sực tỉnh, trong lòng lẩm bẩm, lần này có thể xem là lần có số lượng người vượt qua nhiều nhất trong lịch sử tuyển chọn lần hai của Cô Nguyệt Hải nhỉ. 
Khe Ngân Hà hiểm yếu đó mà lão tổ tông để lại lần đầu tiên mất linh rồi. 
Ông lão nhỏ cũng nghe ngóng rõ rồi, chủ ý dùng xích sắt qua Khe Ngân Hà chính là tiểu nha đầu trước mặt này đưa ra. 
Nếu không có sợi dây xích sắt cứu mạng đó, chỉ sợ hơn một trăm người này cũng không có mấy người có thể sống sót. 
Tiểu nha đầu này đúng là có chút thú vị. 
Ông lão nhỏ nghĩ thầm, lén nhìn Diệp Lăng Nguyệt. 
Chỉ thấy nàng ta không có vẻ khác lạ, nàng ta đang bế Tiểu Đế Tân, kéo mặt xuống hình như đang giáo huấn hắn không được tùy ý "phá hỏng" đồ của người khác. 
Cái cần câu cá đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870968/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.