Khu vực bờ Tây Hải của đại lục Thanh Châu, trời cao biển rộng, trên mặt biển sóng xanh dập dờn, vô số con sóng đuổi theo nhau vỗ vào bờ, hóa thành bọt trắng xóa.
Ở dưới cây dừa cao cao là bãi cát vàng kéo dài bất tận.
Nước biển đánh lên lượng lớn đá cuội, dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh, tựa như vô số viên trân châu. Bãi Trân Châu, bãi biển lớn nhất ở bờ Tây Hải vì vậy mà có cái tên đó.
Mấy con cua ký sinh đang bò chậm chạp trên bãi cát.
Bỗng nhiên, hai luồng "gió xoáy nhỏ" cuốn đến.
"Chà, đây chính là biển à."
"Chít chít ~"
Cô gái nhỏ dễ thương lanh lợi và một con chó nhỏ đáng yêu khi nhìn thấy đại dương sóng xanh biếc xinh đẹp này thì rất kích động.
Hai đứa nhóc từ khi sinh ra thì đã sống ở lục địa không có biển, lần đầu tiên nhìn thấy đại dương thì thật sự đều rất vui mừng.
Một người một thú ở trên bãi cát chơi đùa rất thích thú.
Ở nơi không xa, một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, thiếu nữ có gương mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt tựa như hai vầng trăng non, nhìn qua trông linh khí bức người.
Sau lưng nàng là một chiếc xe ngựa.
Đoàn người này nhìn vào gió bụi dặm trường, rõ ràng là mấy ngày trời đi đường đến Bãi Trân Châu.
Các ngư dân phơi lưới đánh cá trên bãi biển khi nhìn thấy những đứa trẻ thiếu nữ vừa nhìn đã biết là người nơi khác đến thì đều không khỏi lộ ra vài phần hiếu kỳ, trong lòng lẩm bẩm rằng đây là đại nhân nhà nào lại có thể yên tâm để mấy đứa trẻ chạy lung tung bên ngoài như vậy.
Lúc này, sau lưng thiếu nữ, trong sọt tre cao hơn nửa người của nàng ló ra một cái đầu.
Đó là một đứa bé nhỏ đáng yêu hồng hào, lúc này nó vừa ngủ dậy chưa bao lâu.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy chính là dùng cái tay nhỏ đi nắm đầu tóc của thiếu nữ.
"Tiểu Đế Tân, ta nói rất nhiều lần rồi, không được nắm tóc ta."
Diệp Lăng Nguyệt nổi giận.
Đoàn người này chính là đám người Diệp Lăng Nguyệt.
Họ đã mất thời gian hơn nửa tháng từ khu vực ở phần giữa đại lục tháng chạp lạnh giá đã đến Bờ Tây Hải bốn mùa nóng nực ẩm thấp.
Diệp Lăng Nguyệt đã uống Phong Cốt Đan, dung mạo đã có một chút thay đổi, bản thân nàng cảm thấy không tồi nhưng cũng không biết sợi dây thần kinh nào của Tiểu Đế Tân có vấn đề, hắn rõ ràng là không hài lòng với dáng vẻ nhỏ hơn một số của Diệp Lăng Nguyệt.
Cách hắn bày tỏ sự không hài lòng rất đơn giản, chính là đi níu tóc của Diệp Lăng Nguyệt giống như những đứa bé trai nghịch ngợm thích ức hiếp các cô bé nhỏ.
Không dễ gì mới đút một ít thức ăn cho Tiểu Đế Tân, đứa nhóc đã ngủ một cách an phận rồi.
Diệp Lăng Nguyệt tìm đến một ngư dân, nghe ngóng về chuyện chiêu mộ đệ tử của Cô Nguyệt Hải.
"Ồ, cháu nói những tiên nhân ở giữa biển đó à?"
Ngư dân vừa nghe thấy thì trên gương mặt phơi nắng đen đen đỏ đỏ nở ra một nụ cười rất lớn.
Ông ấy chỉ về một bên khác của biển rất nhiệt tình.
"Các tiên nhân sống ở trong biển sâu, cuối tháng hai đầu tháng ba hàng năm thì sẽ có tiên nhân thiết lập điểm báo danh ở cổng thôn, chỉ có người tư cách phù hợp mới có thể ngồi thuyền của tiên nhân đến giữa biển học bản lĩnh võ công."
Ngư dân địa phương rất thành thật chất phát, bọn họ đa số là người bình thường không hiểu nguyên lực và tinh thần lực. Trong mắt họ thì những đệ tử, trưởng lão của Cô Nguyệt Hải có thể bay trên không, chớp mắt thì đã đi được hàng ngàn mét đều là tiên nhân.
Diệp Lăng Nguyệt còn nghe ngóng được, thời gian này có không ít người cũng đến Bãi Trân Châu.
Vận khí của nàng không tồi, ngày đến nơi vừa đúng là đầu tháng ba, cách ngày hết hạn thi tuyển năm nay của Cô Nguyệt Hải còn có 3 ngày.
Theo chỉ dẫn của ngư dân, Diệp Lăng Nguyệt cứ đi thẳng một mạch về phía trước dọc theo bãi biển.
Ở cạnh một hòn đá ngầm lớn màu nâu đen, nàng nhìn thấy đám người đông nghịt.
Ở chính giữa đám người đã nhìn thấy một bà lão tóc bạc.
Bà lão tầm năm sáu mươi tuổi, nhưng đôi mắt đầy từng trải của bà ấy lại để lộ ra tuổi tác thật sự của bà ấy vượt xa vẻ bề ngoài của bà.
Giống với các trưởng giả luyện võ thông thường, tay chân bà lão khẳng khiu, ánh mắt nghiêm lại, khí tức lúc có lúc không, rõ ràng không phải là người luyện võ bình thường. Bà ấy chắc là một nhân vật cấp phương tôn trở lên có tu vi tinh thần lực rất không tầm thường.
Bên cạnh bà lão có mấy đệ tử nam nữ đứng khoanh tay, đa số bọn họ khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người mang theo các loại linh khí, quanh người đều bao phủ sóng nguyên lực rất mạnh.
"Ôi chà, tất cả đều là linh khí bậc Địa thượng phẩm, hơn nữa tu vi của những người này lại đều đã đạt đến Luân Hồi Cảnh tam tứ đạo."
Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn qua đó, âm thầm kinh ngạc.
Nàng vốn tưởng rằng thực lực Thiên Địa Kiếp tầng hai hiện giờ của bản thân (tương đương với Luân Hồi Cảnh tam đạo) sau khi sử dụng Phong Cốt Đan thì trong Cô Nguyệt Hải chắc không tính là kẻ yếu.
Nhưng giờ vừa nhìn thì nàng sai quá sai rồi.
Người đến chủ trì tuyển chọn lần đầu hiển nhiên là bà lão tóc bạc đó, những đệ tử này bên cạnh bà ấy nhiều nhất cũng chính là Ngoại Môn Cô Nguyệt Hải cũng tức là đệ tử của Hải Tinh Đảo.
Mấy đệ tử Ngoại Môn bình thường thực lực cũng chỉ hơi kém hơn Nhạc Mai của Dao Trì Tiên Tạ một chút, Cô Nguyệt Hải không hổ là có thực lực mạnh nhất trong tam tông.
Sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nghiêm nghị vài phần, thu lại suy nghĩ coi thường Cô Nguyệt Hải trước đo.
Những người vây quanh bên cạnh bà lão tóc bạc đó có nam có nữ, có lớn có nhỏ, trong đó một số là đến tham gia tuyển chọn, còn có một số thì là những cha mẹ mong con trai thành rồng mong con gái thành phượng đi đến cùng những nam nữ thiếu niên đó.
Là tông môn lớn nhất đại lục Thanh Châu, vô số người muốn đánh vỡ đầu tiến vào Cô Nguyệt Hải.
Bắt đầu báo danh đã qua hơn hai mươi ngày, ba bốn ngày cuối cùng thì một ngày người đến báo danh có mấy trăm người, vì vậy có thể thấy mức độ sôi động ở cuộc tuyển chọn hàng năm của Cô Nguyệt Hải.
Diệp Lăng Nguyệt cõng theo Tiểu Đế Tân đi vào mấy bước.
Trong đó có hai cha con đang tranh cãi với bà lão tóc bạc đến mặt đỏ tía tai.
"Bà nói tư chất của con trai ta quá kém, không xứng gia nhập Cô Nguyệt Hải? Mắt bà mù rồi, con trai ta là tiểu thiên tài thiên phú cao nhất quận Thiên Dã, Luân Hồi tam đạo. Nó không xứng gia nhập Cô Nguyệt Hải thì còn có ai có đủ tư cách gia nhập Cô Nguyệt Hải! Ta thấy trong chuyện này chắc có gian dối, ta rõ ràng đã nghe nói hôm qua còn có người Luân Hồi nhị đạo vượt qua tuyển chọn gia nhập Cô Nguyệt Hải. Hiện giờ con trai ta ngay cả sơ tuyển cũng chưa kết thúc mà bà nói không đạt chuẩn. Ta thấy các người rõ ràng là đã nhận lợi ích của người khác, gian dối vì lợi riêng!"
Người đang nói là một người đàn ông dáng vẻ quý tộc, sau lưng hắn còn có mười mấy thị vệ đi theo.
Bên cạnh người đàn ông còn có một thiếu niên dáng vẻ hiên ngang, nguyên lực xung quanh thiếu niên đó không yếu, hơn nữa mày kiếm mắt sáng cũng được xem là khôi ngô. Chỉ là nhìn tướng mạo lỗ mũi hếch lên trời, vừa nhìn thì chính là một kẻ ngạo mạn.
Chưa đến mười ba tuổi thì đã đạt đến tu vi Luân Hồi tam đạo?
Tu vi như vậy mà còn không được gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Dù trước khi đến, mọi người đều biết tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải có thể tính là chọn một trong hàng ngàn, nhưng không ai ngờ được tuyển chọn sẽ nghiêm khắc như vậy.
Luân Hồi nhị đạo có thể gia nhập, Luân Hồi tam đạo lại không thể gia nhập, Cô Nguyệt Hải này sẽ không thật sự bất công như vậy chứ?
Bị người đàn ông đó trách móc như vậy, mọi người đều xôn xao.
Một số thiếu nam thiếu nữ thực lực chưa đến Luân Hồi tam đạo cũng đều nhao nhao lên muốn thối lui.
Còn có một số kẻ nhiều chuyện nhân cơ hội mà gây náo lên.
Đúng vào lúc này, bà lão tóc bạc đó bỗng cười lạnh một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]