Sắc mặt công chúa Thanh Phong vốn dĩ thất vọng, ở khoảnh khắc nhìn thấy đứa nhỏ đó thì cứ như bầu trời vừa tạnh sau cơn mưa, bỗng chốc xuất hiện thần thái.
Phượng Lan cũng bất giác nhìn đứa bé trai lâu hơn, khi nhìn thấy đứa nhỏ thì cả người ông ấy cũng hóa đá rồi.
Đây đây đây, chẳng phải là con trai của ông ấy đó ư!
Hai vợ chồng giương mắt đờ đẫn, nhưng ngay lập tức công chúa Thanh Phong đã khóc nức nở một cách kích động.
"Là Tân nhi? Chàng nhìn đôi mắt và mũi miệng đó, nó là con trai của chúng ta."
Nói rồi, công chúa Thanh Phong chạy đến chỗ đứa bé một cách hưng phấn, cứ như nhận được bảo vật quý giá vậy.
Phượng Lan là đàn ông, ông ấy tuy cũng rất kích động nhưng chung quy vẫn rất thận trọng.
"Diệp nha đầu, đứa bé này rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Nếu không phải đứa bé quả thực quá giống với Phượng Tân lúc nhỏ, Phượng Lan thật sự cho rằng Diệp Lăng Nguyệt là vì an ủi công chúa Thanh Phong mà tìm ở đâu đó một đứa trẻ để đối phó qua loa với hai vợ chồng họ.
Đứa bé thanh tú như vậy cũng chỉ có là cốt nhục của Phượng gia họ thôi.
"Con cũng không biết giải thích làm sao, nhưng trong thân thể của đứa bé này quả thực có nguyên thần của Phượng Tân và Vu Trọng. Vị thế ngoại cao nhân đó nói trong quá trình luyện hóa thân xác đã xảy ra một vài vấn đề, nhưng thân thể của đứa bé rất mạnh khỏe." Diệp Lăng Nguyệt khó nói hết trong một lời.
Thực ra nàng mới là người vướng mắc, thậm chí nàng cũng không biết nên làm sao đối diện với đứa bé này.
Điều duy nhất đáng vui mừng là thân thể của đứa bé rất khỏe mạnh.
Ít nhất thì nó không giống như Phượng Tân năm đó, chịu đựng sự giày vò của chứng hàn.
Từ một người trưởng thành bỗng chốc trở thành một đứa bé sơ sinh, chuyện như vậy bày trước mặt ai cũng đều không thể chấp nhận.
Duy nhất chỉ có công chúa Thanh Phong là không hề để ý.
Trong mắt bà ấy dào dạt tình mẹ thương con, thuần thục chơi đùa với đứa trẻ, trong miệng vẫn ngân nga nhè nhẹ bài đồng dao.
Đối với công chúa Thanh Phong mà nói, đứa bé này đích thực là một món quà lớn mà ông trời đã tặng cho người mẹ thất trách như bà ấy.
Bà ấy bị ép rời khỏi Phượng Tân nhiều năm, sự xuất hiện của đứa bé quả thực đã cho bà ấy một cơ hội tốt nhất để bù đắp niềm tiếc nuối năm đó.
Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Lan nhìn nhau.
Đúng vào lúc này, đứa bé khóc oe lên một tiếng, chỉ thấy cái miệng nhỏ của nó dẹt dẹt, nắm tay nhỏ tựa như một cục bông không ngừng đánh công chúa Thanh Phong.
"Sao lại khóc rồi? Có phải đói rồi không, Tân nhi ngoan." Công chúa Thanh Phong vỗ nhẹ đứa bé, nhưng nó vẫn cứ không ngừng khóc.
Diệp Lăng Nguyệt cũng thấy lạ, trước đó lúc nàng đang bế thì đứa bé vẫn luôn yên lặng, đừng nói là thân thể không khỏe rồi chứ.
Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, vừa mới sáp đến gần thì đứa bé đã vung cánh tay nhỏ và cái chân nhỏ, thổi bong bóng về phía nàng, ánh mắt lấp lánh sáng, trong miệng ê ê a a.
"Chao ôi, nhóc con là muốn con bế nó." Công chúa Thanh Phong ngẩn người, chung quy là mẹ con, bà ấy vừa nhìn thì đã nhìn ra ý đồ của đứa bé nên đưa đứa bé qua cho Diệp Lăng Nguyệt.
Khi Diệp Lăng Nguyệt bế đứa bé lên vẫn có hơi vụng về, nhưng đứa bé không quan tâm điều này, cái miệng bẹt bẹt của nó cạ tới bầu ngực đầy đặn của Diệp Lăng Nguyệt, rõ ràng là đói bụng rồi nên theo bản năng muốn tìm đồ ăn.
Diệp Lăng Nguyệt rất lúng túng, nàng là một thiếu nữ thì làm gì có sữa cho nó bú, mặt đột nhiên đỏ lên cứ như quả cà chua chín mọng, chân tay luống cuống cả lên.
Công chúa Thanh Phong không nhịn được cười phì lên, giả vờ tức giận nói.
"Lời xưa nói quả không sai, không ngờ Tân nhi nhà chúng ta cũng là kẻ có vợ quên mẹ, mới nhỏ tí thì biết phải dính lấy vợ rồi."
Phượng Lan cũng cười lên ha ha.
"Vợ à, nàng đừng có ghen nữa. Có con dâu chăm sóc, người làm mẹ chồng như nàng càng bớt lo."
Công chúa Thanh Phong lại là vẻ mặt buồn cười, không hề có chút gì cảm thấy buồn phiền về việc con trai mình thu nhỏ lại thành một nắm xôi nhỏ.
Dù sao tư tưởng của hai vợ chồng đều rất cởi mở, theo cách nhìn của họ, con gái dù là lớn hơn con trai mình một chút cũng không sao.
Dù gì võ giả sau khi luyện võ thì tuổi tác ở vẻ bề ngoài cũng không nhìn ra được.
Đứa con dâu Diệp Lăng Nguyệt này, hai người họ là muốn chắc rồi.
Thấy vợ chồng Thanh Phong kẻ tung người hứng mà không giải vây cho nàng, Diệp Lăng Nguyệt trợn mắt dữ dằn với đứa nhỏ, trong lòng thầm lẩm bẩm, đứa nhỏ này không hổ là sản phẩm hỗn hợp của Phượng Tân và Vu Trọng.
Nhưng đứa nhỏ vẫn hoàn toàn không biết bản thân đã làm sai, khóe miệng cong cong.
Mặt mày giống như một tiểu thiên sứ nhưng thực chất là một tiểu ác ma, tương lai trưởng thành rồi còn không biết muốn gây hại cho bao nhiêu người.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghĩ đến từ trưởng thành này thì đầu óc càng quay cuồng.
Rõ ràng trước đây là nó lớn hơn nàng ba tuổi, hiện giờ chớp mắt đã trở thành nàng lớn hơn nó cả một cơ số tuổi, chờ nó trưởng thành rồi thì bản thân không phải đã trở thành bà già rồi ư.
Đứa nhỏ vẫn là đồ không tim không phổi, toe toét cái miệng nhỏ, lộ ra mấy cái răng nhỏ như hạt gạo, mắt đảo xoay tròn, cắn chặt lấy ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt. Ở chỗ đó gặm gặm cứ như đang mài răng vậy, khỏi phải nói là chuyên tâm cỡ nào, sớm đã quên mất việc khóc nhè rồi.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy lại mềm lòng, vội sai người đi chuẩn bị nước cháo.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt đút từng muỗng nhỏ cho đứa béỏ, dù động tác còn rất luống cuống.
Nhưng đứa nhỏ rất phối hợp, khác hoàn toàn với lúc khóc náo ở trong lòng công chúa Thanh Phong trước đó.
Cả quá trình không khóc tiếng nào, một bát cháo lớn đã ăn hết sạch sẽ, đôi mắt màu vàng nhạt cong cong, ăn xong thì ợ hơi một cái, vùi vào trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt tít mắt lại ngủ ngon lành.
Dù là lúc ngủ thì đứa nhỏ vẫn tóm chặt cánh tay của Diệp Lăng Nguyệt, có thế nào cũng không chịu thả tay ra.
Công chúa Thanh Phong và Phượng Lan nhìn nhau một cái.
"Diệp nha đầu, về tên của đứa bé này thì ta và Phượng Lan đã bàn bạc rồi, vẫn là do con đặt vậy."
Công chúa Thanh Phong cũng biết, đứa bé này không chỉ là Phượng Tân, trong cơ thể của nó còn có nguyên thần của Vu Trọng.
Đối với Vu Trọng, tình cảm của công chúa Thanh Phong vẫn luôn rất phức tạp.
Đầy trong ý thức, bà ấy cảm thấy Phượng Tân mới là con trai bà, nhưng không thể không phủ nhận rằng mấy năm nay nếu không phải vì sự che chở của Vu Trọng thì Phượng Tân sớm đã chết đi vô số lần rồi.
Đứa con này cũng là con của bà.
Vì vậy, đứa bé mới sinh dù là tên Phượng Tân hay là tên Vu Trọng đều không thích hợp, nó cũng không còn là Phượng Tân của Phượng Phủ hay là Vu Trọng của Diêm Điện dưới đất nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là do Diệp Lăng Nguyệt đặt tên là tốt nhất.
Diệp Lăng Nguyệt do dự một chút.
Đứa bé này là sự hồi sinh của Phượng Tân và Vu Trọng, Niết Bàn tái sinh, tất cả đều nên là mới, nàng có phải cũng nên cho nó một cái tên hoàn toàn mới không.
"Con đã nghĩ rồi, cứ gọi nó là Đế Tân đi."
Thực lực của Quỷ Đế, mưu kế ứng biến của Phượng Tân, nàng hi vọng đứa nhỏ này tương lai có thể sở hữu ưu điểm của Vu Trọng và Phượng Tân, đồng thời có thân thể khỏe mạnh, cả đời này không còn chịu sự quấy rầy của đau đớn bệnh tật và âm mưu nữa.
"Được, từ nay về sau nó tên là Đế Tân." Công chúa Thanh Phong gật gật đầu. "Ngoài ra, Lăng Nguyệt, hai vợ chồng chúng ta đã quyết định rồi, tiểu Đế Tân sau này cứ giao cho con nuôi nấng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]