Tiếng nói chuyện xì xào tựa như mưa phùn vậy. 
Diệp Lăng Nguyệt không biết bản thân rốt cuộc đã hôn mê bao lâu. Nàng chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, nặng đến nỗi nàng không muốn mở mắt ra. Bởi vì vừa mở mắt thì nàng không thể không đối diện với sự thực rằng người đó đã không còn nữa. 
Nàng vô cùng hi vọng rằng khi bản thân mở mắt thì có thể nhìn thấy gương mặt đã vô số lần đi cùng với mình đó. Nhưng nàng hiểu rằng, lần này nàng mở mắt ra thì chàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nàng không chịu chấp nhận hiện thực, thà cứ mãi ngủ mê như thế. Ít nhất vô tri vô giác thì nàng có thể tạm thời quên đi hiện thực người đó đã chết rồi. 
Trên hai má một cảm giác ươn ướt nhột nhột, Diệp Lăng Nguyệt biết đó là Tiểu Chi Ước đang liếm nàng. Những ngày này, Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng. Tiểu Chi Ước mỗi ngày không ngừng liếm đi liếm lại trên hai má nàng một cách không nản lòng, liếm đi nước mắt của nàng. Cái tên nhóc này chỉ e là đã vô cùng lo lắng. 
“Giờ đã mười ngày rồi, Nguyệt nhi vẫn chưa tỉnh lại, Phong Hành, thiếp thật sự lo lắng…” 
Người phụ nữ mang theo mấy tiếng khóc khản giọng, khiến ý thức của Diệp Lăng Nguyệt dần dần gom lại. Nàng còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Đó là giọng nói của mẫu thân. Còn nhớ, trước khi nàng đến thành Tứ Phương từng nhận được thư của mẫu thân. 
“Hoàng Ngọc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870917/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.