Chương trước
Chương sau
Tư duy logic của Ba Ba rất đơn giản, nàng ấy không muốn chủ nhân và Tiểu Nguyệt đau lòng. Người chết có thể hồi sinh. Nếu Phượng Tân đã là người mà chủ nhân và Tiểu Nguyệt đều thích, vậy nàng sẽ nghĩ cách khiến hắn sống lại.

Ba Ba nói xong thì nóng lòng đi lật giở Địa Thư Quyển. Sau khi người chết đều phải luân hồi chuyển thế, thế nên sau khi hắn chết thì tên cũng sẽ xuất hiện ở trong Địa Thư Quyển. Chỉ là, Ba Ba lật lui lật tới mà cũng không tìm được tên của Phượng Tân trong Địa Thư Quyển.

“Ôi, sao lại không có nhỉ, cuốn sách nát này chắc không phải hỏng rồi đó chứ.” Ba Ba nóng nảy muốn ném cuốn sách xuống đất.

“Mẫu thân, nếu người ném hỏng Sinh Tử Cương thì phụ hoàng lại sẽ chiến tranh lạnh với người đó.”

Một giọng nói bất lực bay tới.

Ba Ba vừa nghe thì có tật giật mình, Địa Thư Quyển trong tay không cẩn thận đã ném xuống. Lúc này, một cái tay nhỏ nõn nà thò tới, đón lấy cuốn Địa Thư Quyển đó một cách chắc chắn.

Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi trắng bóc như ngọc.

Chàng ta mày rậm mắt đẹp, tuổi tác nhìn có vẻ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng quanh người lại toát ra một luồng khí chất nho nhã cao quý. Điều duy nhất có hơi không phù hợp với khí chất của chàng ta là, chàng trai nhỏ cũng có một mái tóc màu hồng. Trừ cái đó ra thì chàng trai trước mắt này chính là một Ba Ba phiên bản nam giống y hệt.

“Tiểu Vãn Vãn, tiểu tử hư đốn này, khi không mắc gì lên tiếng lung tung vậy, hù chết ta rồi.” Ba Ba thè lưỡi, vừa thấy là con trai thứ hai của mình thì liếc mắt.

“Ba Ba, ngươi hãy buông nhị hoàng tử ra đi.” Vân Sênh thấy hai mẹ con này một người rõ ràng đã hơn cả ngàn tuổi mà vẫn giống như một đứa con nít vậy. Còn một người thì hoàn toàn trái ngược, sinh ra đã được gọi là Văn Khúc Tinh hạ phàm, trên thông thiên văn dưới rõ địa lý, không có gì là không biết.

Người ngoài nếu nhìn thấy có thế nào cũng sẽ không ngờ được hai người này là hai mẹ con.

“Tiểu tử này, lúc đầu sinh ra đã khiến ta phải lo lắng nhiều. Tiểu Vãn Vãn, con đến đây làm gì vậy?” Ba Ba lại nhéo mặt của Minh nhị hoàng tử, lúc này mới thả tay ra.

“Mẫu thân, con đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có gọi con là Tiểu Vãn Vãn. Còn nữa, câu này nên là con hỏi người mới đúng. Phụ hoàng vẫn luôn cấm người vào thư phòng của ông ấy.” Kể từ sau khi Ba Ba cùng nghĩa mẫu Vân Sênh lén lút sửa đường sinh tử của chị gái nuôi thì phụ vương đã nhiều lần ra lệnh và nhắc nhở, nghiêm cấm mẫu thân bước vào thư phòng nửa bước.

Phụ hoàng làm như vậy cũng là có ý tốt, lo lắng mẫu thân nếu lại vi phạm thần quy rồi bị người ta vạch tội đến chỗ Thần Đế. Thế nhưng, mẫu thân rõ ràng là không ý thức được những điều này. Mẫu thân nhà mình lúc nào mới có thể hiểu chuyện hơn một chút đây.

Nhị hoàng tử miết miết giữa trán một cách lo lắng, bộ dạng như già trước tuổi.

Ở Minh Giới, nhị hoàng tử chủ yếu phụ trách cai quản Sinh Tử Cương.

Vân Sênh thấy kiểu chung sống với nhau của hai mẹ con này thì không khỏi buồn cười.

“Tiểu tử được lắm, suốt ngày cứ phụ hoàng này phụ hoàng nọ, cũng không nghĩ thử là ai liều cả tính mạng sinh con ra. Còn nữa, là ai lúc đầu đã cứu tính mạng của chúng ta khi hai mẹ con ta khó sinh hả, là nghĩa mẫu con Vân Sênh. Hiện giờ chị gái nuôi của con, Lăng Nguyệt gặp nạn, lẽ nào con lại không lo lắng?”

Ba Ba không để ý nhiều như vậy, nói một mạch đến văng cả nước bọt, mắng đến nỗi nước bọt bắn đầy mặt nhị hoàng tử. Chàng ta ngơ ngác, ngay cả nước bọt cũng không dám lau đi.

Ba Ba lúc đầu khi mang thai vốn tưởng rằng chỉ là một đứa con, ai ngờ lại là sinh đôi, hơn nữa còn kẹt trong xương chậu của Ba Ba, sống chết không xuống được. Ba Ba khóc đến mức chết đi sống lại. Cũng may, Vân Sênh đích thân ra tay thay nàng ấy mổ đẻ nên ba mẹ con Ba Ba mới bình an vô sự.

Cũng là vì việc này đã dọa cho Minh Thần Minh Nhật mấy năm nay vẫn luôn không dám để Ba Ba mang thai nữa.

“Ba Ba, ngươi đừng có nổi giận.” Vân Sênh cười với nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử lại rót một ly nước một cách rất bình tĩnh rồi đưa cho mẫu thân nhà mình. Chàng ta biết mẫu thân mình chắc hẳn là mắng đến mức miệng đắng lưỡi khô rồi.Bộ dạng đó thật là ngoan hết sức.

Nhìn thế khiến Vân Sênh ngưỡng mộ vô cùng, hai người con trai nhà bà ấy so với Minh nhị hoàng tử có tri thức hiểu lễ nghĩa thì quả thực không phải là cùng một đẳng cấp.

“Nhị hoàng tử, chuyện này không trách mẫu thân con, đều trách nghĩa mẫu không tốt.”

Vân Sênh nói đại khái về chuyện của Diệp Lăng Nguyệt. Chuyện nghĩa mẫu Vân Sênh có một người con gái thì nhị hoàng tử cũng biết. Chàng ta ra đời không bao lâu thì Dạ Lăng Nguyệt đã gặp chuyện, nhưng cũng biết được một số chuyện của vị tỷ tỷ này từ miệng của mẫu thân và phụ hoàng.

Ngay cả phụ hoàng hiếm khi khen người cũng đều từng khen ngợi, nói vị tỷ tỷ này của chàng ta là người có thiên tư tuyệt vời. Nếu tỷ ấy không gặp chuyện thì thành tựu của tỷ ấy tuyệt đối sẽ không thấp hơn nghĩa mẫu của chàng ta. Nhị hoàng tử tuy là người có học nhưng trong tính tình có một ít tính cách vẫn giống như phụ vương Minh Nhật, rất là bao che khuyết điểm.

Sau khi chàng ta biết nguyên nhân hậu quả của sự việc thì trong lòng rất nhanh đã có quyết định, giúp chị gái nuôi tìm được hồn phách của người yêu tỷ ấy.

“Đản Đản, con cũng coi như là hiểu biết rồi, mẫu thân quả nhiên không uổng công thương yêu con.” Ba Ba vừa nghe thì mặt mày hớn hở, vui mừng ôm chặt lấy con trai mình, cắn cho mấy cái.

Nhị hoàng tử từ nhỏ đã theo Minh Thần, đối với việc vận dụng Sinh Tử Cương cũng thuần thục hơn Ba Ba rất nhiều. Sau một hồi kiểm tra, lông mày tuấn tú của nhị hoàng tử hơi nhướng, trên mặt cũng lộ ra vẻ quái lạ.

“Nghĩa mẫu, người chắc chắn người yêu của tỷ tỷ tên là Phượng Tân chứ? Nhưng con cũng đã xem qua rồi, trên Địa Thư Quyển quả thực không có tên của hắn.”

“Chính xác mà, nhưng Dạ Hồ Ly cũng từng nói Phượng Tân đó còn có một thân phận nữa tên là Vu Trọng, có lẽ con có thể bắt tay kiểm tra từ hắn.”

Vân Sênh cũng là sau khi quay về Thần Giới mới biết được từ miệng của Dạ Hồ Ly rằng Phượng Tân còn có một thân phận khác. Lúc bà ấy vừa biết được còn không nói nên lời, thiếu niên hiền hậu như ngọc vậy mà lại là một đời Quỷ Đế sát phạt quyết đoán.

Thế nhưng dù là Quỷ Đế cũng được, gia chủ Phượng phủ cũng được, chỉ cần là người mà con gái mình thích thì trong mắt Vân Sênh đều giống nhau.

“Cũng không có tên của người này.” Nhị hoàng tử gập Sinh Tử Cương lại, chìm vào suy nghĩ.

“Tiểu Vãn Vãn, điều này có phải có nghĩa là phu quân của Nguyệt Nhi chưa chết không?” Ba Ba trở nên hưng phấn. Trên Địa Thư Quyển không có tên của phu quân Nguyệt Nhi, vậy có phải là Phượng Tân căn bản chưa chết?

“Không, trên Nhân Thư Quyển đã ghi chép hắn chết rồi thì hắn chắc chắn là đã chết. Nhưng trên Địa Thư Quyển không xuất hiện tên của hắn, chứng tỏ rằng hắn không phải chết thật sự. Tình huống này cực kỳ hiếm gặp. Nguyên nhân khiến nó xảy ra chỉ có hai trường hợp. Một là hắn đã hồn bay phách tán, còn một trường hợp khác chính là hắn đã thoát khỏi sinh tử luân hồi, đến nay vẫn còn ở lại Nhân Giới.”

Lời của nhị hoàng tử khiến Ba Ba nghe mà không hiểu ra sao cả, còn sắc mặt của Vân Sênh trở nên nghiêm nghị. Loại thứ nhất này không hề khó lý giải, nhưng loại thứ hai thì lại là chuyện gì đây? Hồn phách của Phượng Tân hiện giờ rốt cuộc đang ở nơi nào?

Dù là loại nào thì hiện tại Vân Sênh chỉ hi vọng, con gái Lăng Nguyệt có thể sớm ngày bước ra khỏi nỗi đau đớn do cái chết của Phượng Tân mang lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.