Chương trước
Chương sau
Tử Đường Túc đang giao đấu với lão đại tam yêu cũng phát hiện Tịch Diệt Tháp có khác thường, lúc định thần lại thì Tịch Diệt Tháp đã bay vọt lên trời.

Hắn tuyệt đối không thể ngờ được Tịch Diệt Tháp của mình lại có ngày bị phá, xét cho cùng thì Diệp Lăng Nguyệt bị nhốt ở Tịch Diệt Tháp chẳng qua là một người ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có.

Tử Đường Túc kinh hãi, hắn theo bản năng muốn nhìn cho kỹ. Nhưng đúng vào lúc này, một vòng thế công của lão đại tam yêu lại đánh tới, Tử Đường Túc bắt buộc tạm thời thu Tịch Diệt Tháp lại, đánh nhau tiếp với lão đại tam yêu.

Trùng Bảo rơi xuống trên mặt đất, lúc này có một cái tay nhặt nó lên. Chủ nhân của cái tay đó có một đôi con ngươi tựa như trăng non. Lúc này trong đôi tròng mắt đó là một vùng sâu thẳm. Đôi mắt như vậy khiến cho Trùng Bảo có hơi thất thần trong trong tích tắc.

Nam thần?

Ôi, không đúng chỉ là tương tự mà thôi. Trong vẻ lạnh lùng mang theo một chút kiên cường, cực kỳ giống vị nam thần mà Trùng Bảo đã từng gặp trong Thần Điện. Trùng Bảo thậm chí quên mất chính mình đang gặp phải hiểm cảnh. Nó nhìn Diệp Lăng Nguyệt đi ra từ trong Tịch Diệt Tháp cứ như mất hồn vậy.

Tuy đã thấy Diệp Lăng Nguyệt lâu rồi, thế nhưng Trùng Bảo lại cảm thấy Diệp Lăng Nguyệt đi ra từ Tịch Diệt Tháp hoàn toàn khác với trước đó. Dung mạo của nàng vẫn tuyệt mỹ như trước. Gương mặt trắng sứ không tỳ vết, dáng người thướt tha mềm mại.

Từng sợi khí tức giống như sương mù màu trắng đen vấn vít ở cổ tay và quanh người. Loại cảm giác đó giống như nàng không phải là bước ra từ Tịch Diệt Tháp mà là đi ra từ trong Thần Cảnh. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt nhặt Trùng Bảo lên thì tiện tay bỏ vào trong túi Càn Khôn Tử Kim. Đôi mắt đẹp di chuyển, liếc nhìn Hỗn Nguyên Lão Tổ.

“Diệp Lăng Nguyệt, người ta tìm chính là ngươi.” Hỗn Nguyên Lão Tổ nhìn thấy động tĩnh Tịch Diệt Tháp lớn như thế thì cũng kinh ngạc.

Nhất là khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện, thấy nàng phong thái mặt mày xinh đẹp như thần, trong mắt cũng khó giấu đi vẻ kinh ngạc. Hỗn Nguyên Lão Tổ thầm nghĩ trong lòng, không ngờ ở trên đại lục phàm nhân như đại lục Thanh Châu cũng có nữ tử dung mạo khí chất như vậy.

Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ so với vị thần phi đó của Bắc Chi Cảnh dường như lại còn đẹp hơn. Nghĩ đến đây, Hỗn Nguyên Lão Tổ sực tỉnh lại, cười thầm bản thân đã nghĩ quá nhiều. Một phàm nhân làm sao có thể so với thần phi, địa vị và huyết thống đều cao không thể chạm tới, thay thần phi giết nữ tử này mới là việc chính.

Hỗn Nguyên Lão Tổ trước đó còn lo lắng, Diệp Lăng Nguyệt một mực trốn trong Tịch Diệt Tháp thì hắn không dễ ra tay. Hiện giờ nàng ta tự tìm đường chết, đã ra khỏi Tịch Diệt Tháp rồi thì cũng không nghĩ kỹ nữa.

Hỗn Nguyên Lão Tổ kêu gào. Ánh sáng nguyên đan phát ra rực rỡ. Nguyên đan tựa như một cái bánh xe lửa đằng đằng sát khí, lao về phía cổ của Diệp Lăng Nguyệt.

“Cô bạn Diệp, cẩn thận đấy.” Nam Cửu đã bị trọng thương, thấy Diệp Lăng Nguyệt cứu được Trùng Bảo thì thở phào một cái, nhưng mắt thấy nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ lại lần nữa phát uy thì không khỏi sốt ruột, vội lên tiếng nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.

Nào biết Diệp Lăng Nguyệt cũng không lùi lại, nàng hơi hơi nheo mắt, đôi môi đỏ như lửa mở ra, trong miệng cũng nhả ra một viên nguyên đan. Khi nhìn thấy nguyên đan đó, Hỗn Nguyên Lão Tổ không khỏi trợn tròn mắt. Nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt cũng có hai màu trắng đen, không khác gì với nguyên đan của bản thân. Ông ta đâu thể ngờ được phép tu luyện của Diệp Lăng Nguyệt cũng là Bồi Nguyên Công.

Hỗn Nguyên Lão Tổ tuy là kinh hãi, nhưng sau khi nhìn thấy rõ viên nguyên đan đó của Diệp Lăng Nguyệt thì tâm thần bình tĩnh. Nếu nói là nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ kích cỡ bằng nắm tay, viên của Diệp Lăng Nguyệt thì chỉ lớn bằng mắt rồng. So hai cái với nhau thì cứ như người trưởng thành và một đứa trẻ mới sinh.

Cả hai viên nếu đối đầu nhau thì Hỗn Nguyên Lão Tổ có thể khẳng định, nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt căn bản chính là trứng chọi với đá, chỉ có thể bị nghiền nát hoàn toàn. Chỉ là một khắc tiếp theo, Hỗn Nguyên Lão Tổ đã yên lặng.

Hai viên nguyên đan phát ra tiếng vang mạnh mẽ tựa như xé gió vậy, bịch một tiếng, nguyên đan đã va đập vào nhau. Một vùng ánh sáng đỏ huyết mù mịt, thân thể của Hỗn Nguyên Lão Tổ chấn động, thân thể của Diệp Lăng Nguyệt cũng theo đó thụt lui sau hai bước.

Hỗn Nguyên Lão Tổ lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta hiển nhiên rất bất ngờ. Nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt lại có thể chặn được thế công của ông ta. Điều khiến cho ông ta càng bất ngờ hơn là nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt sau khi bị bức lui thì không những không chùn lại, mà ngược lại càng áp chế thì càng mạnh, lại gào thét lên xông về phía nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Hỗn Nguyên Lão Tổ hít mạnh một hơi. Nguyên đan lại chớp động một trận ánh sáng rực rỡ. Nhưng chính vào lúc đó, trong nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt đã chui ra từng sợi khí tức màu đen.

Những khí tức màu đen đó thoạt nhìn tựa như sương mù không đáng để tâm, nhưng cùng với sương mù vấn vít bên cạnh nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ dần dần nhiều thêm. Hỗn Nguyên Lão Tổ ý thức được sự khác thường, muốn lập tức điều khiển nguyên đan trở về.

Nhưng ông ta lại cảm nhận được nguyên đan của bản thân đã mất đi sự khống chế. Những đỉnh tức màu đen đó lẩn quẩn đã hình thành một đỉnh nhỏ màu đen. Đỉnh nhỏ màu đen đó nhìn có vẻ cổ xưa tầm thường, nhưng lại tỏa ra một luồng uy áp khiến người ta nghẹt thở.

Nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ giống như đã cảm nhận được thứ gì đó. Nó đang nhảy lên xuống một cách bất an, muốn thoát khỏi sự khống chế của đỉnh nhỏ nhưng tất cả những việc mà nó làm đều phí công. Đỉnh đó lấp lánh một vùng sáng màu đen, hút nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ vào.

Khoảnh khắc nguyên đan bị hút đi, trong đồng tử của Hỗn Nguyên Lão Tổ lộ ra vẻ kinh hãi. Ông ta cảm nhận được thân thể của mình đột nhiên giá lạnh, giống như rơi vào vực sâu không đáy vậy. Hỗn Nguyên Lão Tổ dốc hết toàn lực, muốn để cho nguyên đan của mình giãy thoát ra. Nhưng dù cho ông ta có nỗ lực như thế nào thì nguyên đan của ông ta cũng không thể thoát khỏi Càn Đỉnh.

“Tất thảy đều phí công thôi, Hỗn Nguyên Lão Tổ, ngươi phải trả giá nặng nề cho tất cả mọi việc ngươi đã làm.”

Diệp Lăng Nguyệt đứng nhìn ở cách đó không xa, khóe miệng kéo ra một đường cong mỉa mai.

Càn Đỉnh màu đen đang xoay tròn giữa không trung, luyện hóa nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ. Từ từ, trong đôi mắt giảo hoạt của Hỗn Nguyên Lão Tổ đó, thần thái biến mất từng chút một.

Nguyên đan đối với Hỗn Nguyên Lão Tổ cấp Chủ Thần mà nói, không chỉ là nơi chứa một thân tu vi, mà còn là nơi chứa thần hồn của hắn. Sức mạnh Càn Đỉnh nhỏ bé, đỉnh tức màu đen tựa như tằm nhả tơ đang ăn nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Sau khi bị Càn Đỉnh luyện hóa từ từ, thần thức của Hỗn Nguyên Lão Tổ mơ hồ từng chút một. Đến cuối cùng, đôi mắt của ông ta đờ đẫn giống như cái xác không hồn vậy, đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.

Làm một động tác khiến cho Nam Cửu hòa thượng và Trùng Bảo đều kinh ngạc ngây người, Hỗn Nguyên Lão Tổ thân là lão tổ lập nên Hỗn Nguyên Tông, vậy mà đầu gối mềm nhũn, quỳ gối thẳng tắp trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, cung kính gọi một tiếng.

“Bái kiến chủ nhân.”

Hỗn Nguyên Lão Tổ cứ như vậy mà trở thành đan khối (con rối) thứ nhất của Diệp Lăng Nguyệt.

Cái gọi là đan khối chính là luyện hóa nguyên đan hoặc thần hồn của võ giả hoặc là phương sĩ, khiến hắn đi theo mình. Đan khối sẽ tuyệt đối phục tùng đối với mệnh lệnh của chủ nhân.

Ai có thể ngờ được, ở trong Tịch Diệt Tháp, khoảnh khắc mắt thấy thân xác của Phượng Tân và Vu Trọng bị Yêu Tộc xé xác ăn, Diệp Lăng Nguyệt trong lúc đau buồn đến cực điểm lại có đột phá, sau khi dùng Càn Đỉnh kế thừa “luyện đan” và “tinh luyện” thì đã lại lĩnh ngộ thêm đỉnh kỹ “luyện khôi” mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.