Chương trước
Chương sau
Trận mưa đá này trút xuống, chỉ sợ thật sự muốn san bằng Hỗn Nguyên Tông thành bình địa.Trong tình thế cấp bách, Hỗn Nguyên Lão Tổ quát lớn một tiếng. Mưa đá trong không trung ngừng lại, Vu Trọng ánh mắt như ngọn đuốc, đáy mắt u ám.

“Tiểu tử, sợ rồi sao, ta cho ngươi biết nhé, quang phù đó không phải cấm chế bình thường, ngươi căn bản không thể giải được. Cách có thể hủy được cấm chế chỉ có hai người là ta và thần phi.” Hỗn Nguyên Lão Tổ nhìn ra được, chỉ cần có Diệp Lăng Nguyệt trong tay thì Vu Trọng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vu Trọng quả nhiên đã do dự, trong lòng hắn cũng kiêng dè. Nếu cấm chế có thể phá hủy đơn giản thì Diệp Lăng Nguyệt đã sớm thoát ra rồi. Chỉ là, Hỗn Nguyên Lão Tổ không thể nào thả Diệp Lăng Nguyệt.Hỗn Nguyên Lão Tổ thấy Vu Trọng phân tâm suy nghĩ thì khóe miệng chợt nở một nụ cười nham hiểm.

“Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi. Ngươi và nữ nhân kia đều phải chết.”

Đúng lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ ngửa mặt cười to.

Trong miệng ông ta bỗng phun ra một viên nguyên đan có hai màu trắng đen. Hình dáng của nguyên đan rất giống với viên của Diệp Lăng Nguyệt. Chỉ là so với nguyên đan của Diệp Lăng Nguyệt thì màu sắc nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ tinh khiết hơn, kích thước cũng lớn hơn gấp ba bốn lần so với viên của Diệp Lăng Nguyệt.

Đó chính là Hỗn Nguyên Đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ, trong nguyên đan phụt ra một ngọn lửa. Ngọn lửa đó màu sắc rất cổ quái, bên ngoài ngọn lửa màu trắng, bên trong màu đen. Khác với lửa bình thường gặp cây cỏ mới bốc cháy, lửa này chỉ gặp không khí thì giống như lửa gặp phải dầu vậy, chỉ một chút là bùng cháy lên, hơn nữa càng cháy càng mãnh liệt.

Trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời đã biến thành biển lửa của ngọn lửa trắng đen. Loại lửa này gọi là Phần Thiên Ly Hỏa, cũng là một loại dị hỏa. Loại dị hỏa này chí âm chí dương, dù là đối với gian tà của thế gian hay vật dương cương đều có thể thiêu đốt sạch sẽ. Phàm nhân hoặc là yêu dính vào một chút thì đều sẽ chịu trọng thương.

Hỗn Nguyên Lão Tổ có thể đột phá Thần Thông Cảnh, trở thành người đầu tiên của Hỗn Nguyên Tông thành Thần thì dĩ nhiên cũng có vài phần thần thông.Ông ta có thể thành Thần, một phần rất lớn là dựa vào công pháp tu luyện Bồi Nguyên Công đặc biệt của ông ta, cùng với Hỗn Độn Viễn Nguyên Đan đặc biệt.

Hỗn Nguyên Lão Tổ này lúc còn trẻ tuổi từng bị địch tập kích, người bị trọng thương, suýt chút nữa là đan điền bị phế. Cũng chính là lúc đó, Hỗn Nguyên Lão Tổ phát hiện đan điền của bản thân đã xảy ra thay đổi lạ, khác với người thường. Người thường chỉ có thể hấp thu linh khí trời đất, nhưng ông ta lại có thể cùng lúc hấp thu canh khí và sát khí giữa trời đất.

Nhờ sự gợi ý này, ông ta đã sáng tạo ra Hỗn Độn Bồi Nguyên Công. Nhờ Bồi Nguyên Công mà tốc độ tu luyện của ông ta nhanh gấp đôi người thường. Thậm chí sau khi đột phá Thần Thông Cảnh, ông ta còn tu luyện ra Phần Thiên Ly Hỏa.

Sau khi phát hiện Vu Trọng có thể là Yêu, Hỗn Nguyên Lão Tổ liền muốn dùng Phần Thiên Ly Hỏa đốt chết hắn. Nhìn Ly Hỏa với thế đốt cháy toàn bộ bầu trời, hừng hực bất diệt, chớp mắt thì đã nuốt chửng Vu Trọng, Hỗn Nguyên Lão Tổ lại càng không sợ gì.

Ngay lúc ông ta cho rằng, Vu Trọng đã bị đốt cháy. Bên trong Phần Thiên Ly Hỏa, bỗng có thêm một vùng mây đen tối om, mây đen đó không ngừng nuốt vào nhả ra bên ngoài sát khí màu đen tinh khiết. Nơi nào sát khí đến thì Phần Thiên Ly Hỏa khó có thể tới gần.

Mây đen phát ra một tiếng vang lớn tựa như trời nứt toác, một luồng sấm sét màu vàng kim phá vỡ bầu trời xanh.Vuốt lớn màu vàng kim thò ra từ trong đám mây đen.Vuốt lớn màu vàng kim đó rất dữ tợn. Phía trên đã xuất hiện đầy vảy màu vàng kim, nó giống như mang theo thần lực vô hạn.

Trảm Thần Yêu Trảo, sau khi Vu Trọng đã dung hợp Thái Cổ Thần Long thì lĩnh ngộ võ học cấp Đế Vương đỉnh cao. Một trảo đó rơi xuống, đánh thẳng một mạch dễ như trở bàn tay, chụp lấy viên Hỗn Độn Nguyên Đan gây hại đó của Hỗn Nguyên Lão Tổ vào trong vuốt.

Hỗn Nguyên Lão Tổ thấy tình thế không tốt, vội vàng muốn thu lại nguyên đan. Nhưng ông ta lại phát hiện, nguyên đan của chính mình dưới sự cấm cố của Trảm Thần Yêu Trảo căn bản không có cách nào động đậy. Nó giống như bị lún sâu vào bùn lầy, có thể chìm xuống bất cứ lúc nào.

Yêu trảo hơi dùng lực, Hỗn Nguyên Lão Tổ đã phát ra tiếng kêu thảm. Gương mặt vốn dĩ cực kỳ hung hăng của Hỗn Nguyên Lão Tổ tức khắc trở nên xám ngoét.

“Xin nương tay!”

Một thân tu vi của Hỗn Nguyên Lão Tổ đều ngưng tụ trên nguyên đan. Nếu Vu Trọng thật sự tàn ác mà phá nguyên đan của ông ta thì cho dù có thể kéo dài chút hơi tàn, giữ lại được một mạng nhưng đan thần thể cũng sẽ bị trọng thương. Đến lúc đó, ông ta không thể nào có chỗ đứng ở Thần Giới.

“Đồ rùa già, ông mới vừa nói cái gì, muốn tánh mạng của ai?” Vu Trọng nói gằn giọng.

Lão quỷ này lại dám gây chuyện trước mặt hắn, đúng thật là chán sống. Cũng không nghĩ xem Vu Trọng hắn là ai, cho dù là Thần thì đã sao, dù cho hắn không khôi phục về trạng thái đỉnh cao nhưng muốn giết một chủ thần thì vẫn thừa sức.

“Vu Trọng, không, Quỷ Đế đại nhân, kính xin ngài nương tay, là tiểu nhân không đúng, đã mạo phạm đến uy nghiêm của Quỷ Đế đại nhân.” Hỗn Nguyên Lão Tổ thay đổi bộ dạng ngạo mạn trước đó, trên mặt đầy vẻ cung kính, như sợ Vu Trọng không vui thì sẽ bóp vỡ nguyên đan của ông ta.

Trần Mộc thân bị trọng thương thấy bộ dạng khúm núm của Hỗn Nguyên Lão Tổ thì trong lòng rất căm giận, không khỏi lắc đầu cười gượng. Hỗn Nguyên Lão Tổ từ trước tới nay được các đệ tử môn phái tôn kính như Thần Minh, không ngờ cũng là người thấp hèn như thế. Hắn nghĩ thầm, thành Thần cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cứ tưởng rằng Thần Tộc cao cao tại thượng, hiện giờ xem ra, Thần Tộc và người cũng giống nhau. Nghĩ xong những điều này, Trần Mộc trong khoảng thời gian ngắn mất hết hứng thú. Cảm tình đối với Hỗn Nguyên Tông nhiều năm qua cũng thoáng cái nhạt đi rất nhiều. Hắn nhìn lại Diệp Lăng Nguyệt bên trong quang phù, cũng không khỏi thầm thấy kỳ lạ. Rốt cục là việc gì khiến tính tình Diệp Lăng Nguyệt thay đổi nhiều như vậy?

“Hãy làm theo ta nói.” Vu Trọng chẳng muốn nói nhiều với thứ tiểu nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Hắn nhìn Diệp Lăng Nguyệt đang ở trong quang phù, thấy vẻ mặt nàng đau khổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có chút huyết sắc nào, giống như là hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau đớn của mình. Trái tim hắn thắt lại từng chút, trong lòng chỉ muốn cứu tiểu nữ nhân của mình ra, ôm chặt nàng trong lòng mà an ủi.

Trong lòng Hỗn Nguyên Lão Tổ lại không muốn, hắn trơ mặt ra, cầu xin.

“Quỷ Đế đại nhân, Diệp Lăng Nguyệt đó là người mà thần phi muốn. Tiểu nhân thật sự không có gan thả nàng ta, chắc ngài không biết thủ đoạn của vị thần phi ở Thần Giới đó...”

“Đừng phí lời, ta mặc kệ ả ta có thủ đoạn thần thông gì. Hỗn Nguyên Lão Tổ, ta nói cho ngươi biết, đừng nói là một vị thần phi, cho dù là nhân vật có đẳng cấp Thần Đế, nếu làm bị thương nữ nhân của ta thì dù ta có phải đánh lên điện Cửu Trùng Thiên cũng sẽ gặp thần giết thần, gặp phật đồ phật.”

Ánh mắt Vu Trọng đanh lại, Trảm Thần Yêu Trảo đó xiết chặt.

Nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc, bị đè ép đến mức biến dạng. Nếu người ngoài nói ra những lời như vậy thì Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng khi Vu Trọng nói thì lại không làm cho người ta sinh ra lòng chế nhạo, chỉ vì quanh người hắn đã tự hình thành một luồng khí thế.

Luồng khí thế này thậm chí không kém gì Thần Tôn Bắc Cảnh mà Hỗn Nguyên Lão Tổ đi theo. Hỗn Nguyên Lão Tổ sợ tới mức da đầu tê rần, cũng là bị bộ dạng tàn bạo của Vu Trọng dọa cho sợ rồi.

Người đàn ông này, hắn chính là một tên điên, hắn đã nói như thế thì đúng thật sẽ làm như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.