Chương trước
Chương sau
“Thánh thượng, quả nhiên chính là Diệp Lăng Nguyệt người phụ nữ độc ác này hại chết con gái thần. Xin thánh thượng minh xét trả lại sự công bằng cho con gái thần để Diệp Lăng Nguyệt đền mạng, Lam Ứng Vũ không biết cách dạy con cũng nên trừng trị nghiêm khắc.” Nam Cung tướng quân vừa nghe lục soát ra thuốc bột đen, nhất thời như gặp được phao cứu hộ được một phen tố cáo mạnh mẽ.

“Thánh thượng, thuốc bột đen là từ trong phủ Nam Cung tướng quân lục soát ra được. Hơn nữa mạt tướng còn phát hiện, mật thất trong phủ Nam Cung tướng quân giấu gần một nghìn cân bột hắc thạch và một mật thư tư thông với địch quốc.” Thống lĩnh Ngự lâm quân lớn tiếng nói, trình lên một bức tín hàm.

Nam Cung tướng quân trước đó còn khóc lóc thảm thiết thì giờ như bị sét đánh.

Một nghìn cân bột hắc thạch, mật thư tư thông địch quốc từ mật thất trong phủ hắn bị lục soát ra?

Điều này sao có thể.

“Oan uổng quá thánh thượng, thần là bị oan uổng. Thần không tư thông địch quốc, càng không tự ý giấu một nghìn cân thuốc bột đen. Những thứ này tất cả đều là có người vu oan hãm hại vi thần.” Nam Cung tướng quân và Cừu tổng quản đều đần người ra.

Hạ Đế vừa nghe, sắc mặt kịch biến. Người nhận lấy thư từ tay thái giám, liếc mắt nhìn.

Trong thư rõ ràng là bút tích của chính Nam Cung tướng quân, hắn còn viết tỷ mỷ đã liên kết với Cừu tổng quản tích trữ một nghìn cân bột hắc thạch chuẩn bị cho buổi yến tiệc cuối năm của hoàng cung, châm lửa bột hắc thạch làm nổ tung toàn bộ hoàng cung.

Chuyện này may mà phát hiện sớm. Hạ Đế thấy vậy mồ hôi nhỏ giọt mặt rồng giận dữ. Bộp một tiếng, đem lá thư ném vào mặt Nam Cung tướng quân.

“Nam Cung Kiếm, Cừu tổng quản các ngươi thật to gan, dám có ý đồ mưu phản.”

Cừu tổng quản không ngờ rằng mình cũng bị dính líu vào.

Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ là muốn diệt trừ Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ, tại sao trong nháy mắt lại trở thành thông đồng với địch phản quốc, ý đồ mưu phản.

Nam Cung tướng quân quỳ xuống dưới đất, không ngừng dập đầu. Thế nhưng mặc cho hắn cầu khẩn thế nào, Hạ Đế cũng không cho hắn cơ hội giải thích.

“Tước bỏ quân quyền của Nam Cung Kiếm giao cho quân bộ thẩm vấn, bắt đầu ngay hôm nay Lam tướng quân thay thế và có chức trách điều hành binh mã đại tướng quân. Cừu tổng quản áp giải vào thiên lao, chờ thẩm vấn.” Hạ Đế vô cùng buồn bực, sau khi hạ thánh chỉ liền bãi triều.

Trong triều đình, Lục hoàng tử và Lam Ứng Vũ thở phào.

Đám người thái tử Hồng cùng thái tử thái bảo Hồng Phóng gương mặt trầm ngâm.

Toàn bộ sự việc giống như cơn mưa rào, Nam Cung tướng quân cáo trạng đến mức bị cách chức, đày vào thiên lao, chỉ đủ thời gian nói mấy câu, bọn họ căn bản không kịp để cầu xin.

Huống hồ Hạ Đế đang ở trên đỉnh của cơn thịnh nộ, một nghìn cân thuốc bột đen, đây là một con số đáng kinh ngạc. Nếu như nói Nam Cung tướng quân toàn bộ không biết chuyện gì, bị người khác giá họa,vậy thủ đoạn của đối phương nhất định là thông thiên.

Quân quyền của Nam Cung tướng quân bị tước đoạt, đối với thái tử Hồng mà nói bằng với việc trực tiếp bị đứt một cánh tay.

Thái tử Hồng căm giận không ngớt. Hồng Phóng cũng đưa mắt, chuyển hướng nhìn một nơi khác trong Kim Loan điện.

Diệp Lăng Nguyệt vẫn quỳ ở đó. Từ bị “Vu oan” đến bị thẩm vấn, nhất cử nhất động của một người khiến Hồng Phóng rất để ý chính là Tam phẩm quận chúa Diệp Lăng Nguyệt.

Thân là một thiếu nữ chỉ mới mười bốn tuổi, đối mặt với tai họa như vậy biểu hiện của nàng quá mức bình tĩnh.

Tự gây nghiệt, không thể tha.

Từ đầu tới cuối, Diệp Lăng Nguyệt đều qùy ở một bên cũng chính là trong tư thế cúi đầu. Quỳ lâu như vậy chân của nàng có chút tê Lúc đang định đứng lên, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện hai bàn tay. Hai bàn tay đều như ngọc điêu khắc thon dài mạnh mẽ, một tay của Phượng Tân, một tay khác lại là của Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ.

“Lăng Nguyệt?”

Giọng nói quan tâm đồng loạt cất lên, Diệp Lăng Nguyệt nao nao ngẩng mặt lên nhìn thấy hai khuôn mặt đều rất quan tâm.

“Phượng Tân, Lục hoàng tử, đa tạ hai vị.” Diệp Lăng Nguyệt chần chờ một lúc, xoa bóp đầu gối tê dại tự mình đứng lên.

Hai nam tử trước mắt đều ưu tú, tuấn mỹ, thế nhưng nàng người đang mang thù hận lúc này không có tâm tư nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.

Hồng Phóng đứng cách đó không xa nhìn thấy như vậy, không khỏi rung động.

Thì ra là vậy, xem ra Phượng Vương không để ý tới thế sự hôm nay cũng không phải là vì Ngự Y Viện mà tới.

Vị nhị tiểu thư này của Lam Phủ thật đúng là không đơn giản.

Lục hoàng tử, Phượng Vương đều là rồng phượng trong loài người. Che giấu phần ảm đạm dưới đáy mắt, Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ nở nụ cười.

Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt đối mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ bỡn cợt.

Chờ đến khi xe liễn của Lam Phủ ra khỏi hoàng cung, Lam Ứng Vũ không kịp chờ đợi hỏi.

“Lăng Nguyệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nam Cung Kiếm tại sao lại thông đồng với địch phản quốc, một nghìn cân thuốc bột đen con có được từ đâu?” Lam Ứng Vũ rất hiểu Diệp Lăng Nguyệt.

Hôm nay trên Kim Loan điện, tất cả chuyện này nhất định là do người con gái có trái tim tinh tế của hắn làm ra.

Lam Ứng Vũ và Nam Cung Kiếm là đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy, mặc dù nhân phẩm đối phương không được tốt lắm, thế nhưng lại trung thành tuyệt đối với Đại Hạ.

Nam Cung Kiếm tuyệt đối không thể thông đồng với địch bán nước.

“Nghĩa phụ, con chỉ là gậy ông đập lưng ông. Bọn chúng có thể mua chuộc được hạ nhân của Lam phủ, chúng ta cũng có thể mua chuộc được người lén đào một cái mật đạo trong mật thất của Nam Cung phủ.” Diệp Lăng Nguyệt nói hời hợt.

“Địa đạo, mua chuộc còn dễ nói, vậy một nghìn cân thuốc bột đen là chuyện thế nào?” Lam Ứng Vũ là quân nhân.

Hắn biết rõ, một nghìn cân thuốc bột đen tuyệt đối không phải Diệp Lăng Nguyệt của bây giờ có thể độc lập mua được.

Chỉ sợ rằng ngay cả trong tay những phương sĩ quân bộ cũng chưa chắc có nhiều thuốc bột đen đến vậy.

“Một nghìn cân thuốc bột đen người phải hỏi hắn.” Diệp Lăng Nguyệt nói xong, xe ngựa của Lam phủ dừng lại.

Mành xe bay lên, Phượng Tân đã đứng ở trước xe.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi nhận được mật báo từ Mạnh phó tổng quản, cũng đã bắt đầu vạch kế hoạch.

Địa đạo, mật thám phủ Nam Cung tướng quân, những điều này Quỷ môn đều có thể giải quyết.

Nhưng duy chỉ có thuốc bột đen loại đồ này, Diệp Lăng Nguyệt không có cửa.

Thế là nàng đi tìm Phượng Tân, nguyên lời của Diệp Lăng Nguyệt để Phượng Tân tìm một miếng hắc dược thạch nào biết đâu rằng, Phượng Tân lại nhanh như chớp đem về một nghìn cân.

Thủ hạ của Phượng Vương Bắc Thanh lại có thể huy động thuốc bột đen nhiều như vậy?

Lam Ứng Vũ nghe được kinh ngạc vô cùng.

“Lam tướng quân, ngươi đừng hiểu lầm, Phượng mỗ đối với chính trị xưa nay không có hứng thú.” Phượng Tân mỉm cười nói.

Hắn chỉ là cảm thấy ngoài một Nam Cung Khuynh Lâm, không tránh khỏi Nam Cung tướng quân phủ còn phải nhớ tới Diệp Lăng Nguyệt, Nếu đã như vậy thì đơn giản giải quyết nhanh gọn triệt để một chút.

Cũng may là Phượng Vương là một Vương gia yếu ớt không màng chính trị, nếu như hắn thân thể khoẻ mạnh lại có thể tập võ, thêm vào mưu kế cùng sự quyết đoán của hắn, chỉ sợ Đại Hạ sớm muộn cũng sẽ bị Bắc Thanh chiếm đoạt.

Đây là lần đầu tiên Lam Ứng Vũ ý thức được Phượng Tân không hổ là con trai của tiền Phượng Vương.

Thương trường như chiến trường, Phượng Tân trên thương trường đã đúc kết ra được những thủ đoạn dùng trong chính trị đều hữu dụng.

Hắn không chơi đùa chính trị, đơn giản là hắn không muốn chứ không phải là hắn không thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.