Chương trước
Chương sau
Sau khi đi qua khoảng  hai – ba sân, tường thành của hoàng cung từ màu đỏ biến thành màu xám xanh. Khác với sự khí khái hào hoa ở trong viện, bên ngoài Ngự Y viện càng giống với phòng tạp dịch của bọn cung nữ và thái giám trong cung.

Hơn trăm căn phòng ẩm thấp, có một vài cung nữ và thái giám thay phiên nhau mang một ít đan dược vào trong, đợi sàng lọc và rửa sạch.

“Ngự Y viện được chia thành nhiều bộ phận. Ngươi có tu vi nông cạn nên vẫn chưa thể luyện đan. Hôm nay có một ít dược thảo vừa được đưa tới ngoại viện, vẫn chưa được phân loại, ngươi đi phân loại đi. Sáng sớm ngày mai sẽ đưa đến vườn linh thảo để gieo giống.”

Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ, mình dù sao cũng là một phương sĩ luyện chế đan dược ngũ phẩm lại trực tiếp bị nói là một người mới tu vi nông cạn, không đủ tư cách luyện đan. Xem ra, tên phó tổng quản này chính là muốn nhằm vào nàng.

Nói xong, Mạnh phó tổng quản liền đưa Diệp Lăng Nguyệt đến trước một đống bao bố lớn. Nàng nhấc một bao bố trong số đó ra, mở dây thừng. Hạt giống bên trong cái bao bố nặng năm sáu trăm cân được đổ ra.

Hạt giống trong bao bố có màu vàng, màu đen, màu đỏ, đủ mọi màu sắc. Vừa nhìn thì đã biết, bao bố này là hỗn hợp của hơn trăm loại hạt giống.

Trên bao bố không có bất kỳ kí hiệu nào, kích thước của hạt giống cũng khác nhau. Hạt to nhất thì lớn bằng quả trứng ngỗng, nhỏ nhất thì chỉ bằng hạt vừng, đừng nói là phân loại, dù chỉ là đứng nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt rồi.

Mạnh phó tổng quản yêu cầu trước ngày mai phải phân loại hết trăm loại hạt giống trong bao bố này. Đây căn bản là việc không có khả năng hoàn thành.

Những người cung nữ và thái giám vận chuyển hạt giống tới, thấy tình hình như thế cũng đứng tụm lại xì xào bàn tán. Vị phương sĩ mới tới này nhất định là đã không hối lộ tiền cho Mạnh phó tổng quản nên bây giờ mới thảm như vậy.

“Mạnh phó tổng quản, ý của người là trong vòng một ngày, ta phải phân loại hết trăm loại hạt giống trong bao bố này. Những việc này bình thường hẳn là đều do tạp dịch làm.” Diệp Lăng Nguyệt không lạnh không nhạt hỏi một câu.

“Ngươi là tổng quản hay ta là tổng quản, việc phó tổng quản muốn ai làm thì người đó phải làm. Ngươi không muốn làm cũng phải làm, nếu không làm thì chính là không phục tùng mệnh lệnh, phải cút ra khỏi Ngự Y viện. Thái hậu nương nương đích thân tới cũng không cứu được ngươi. Tất cả các ngươi lui ra đi, chuyện phân loại hạt giống đều giao cho Diệp phương sĩ làm, bất cứ ai cũng không được giúp đỡ.”

Diệp Lăng Nguyệt chất vấn khiến cho Mạnh phó tổng quản càng thêm căm tức. Mụ ta ra lệnh một tiếng, những tên thái giám và cung nữ vốn còn đang đứng xem náo nhiệt đều nhanh chóng lui ra ngoài.

Ngoại viện lớn như vậy, bây giờ chỉ còn lại Diệp Lăng Nguyệt và trăm bao bố hạt giống kia. Lão yêu bà đáng chết. Diệp Lăng Nguyệt cau mày, nhìn xuống những hạt giống dược thảo kia.

Nàng đọc thuộc Hồng Mông Thủ Trát, các loại hạt giống dược thảo, nàng liếc mắt là có thể nhận rõ ràng.

Nhưng hơn cả trăm bao, gần ngàn cân hạt giống, nếu như cẩn thận phân loại, chỉ trong một ngày thì vẫn còn thiếu rất nhiều thời gian.

Chỉ là sáng nay nàng đã đắc tội với cả hai vị đại tổng quản. Nếu còn không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn thì ngày mai, hai người đó nhất định sẽ hợp lại gây khó dễ cho nàng.

Diệp Lăng Nguyệt bây giờ xem như đã hiểu vì sao Cừu đại tổng quản lại giao mình cho Mạnh phó tổng quản.

Hai người này, một người có xích mích với Long Ngữ đại sư, một người khác lại là tiểu nhân nhỏ mọn tham tiền. Thật đúng là một đôi tiện nhân. Trong Ngự Y viện này, không biết đã có bao nhiêu phương sĩ bị hai người này gieo họa rồi.

Không được, hôm nay bất luận như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hai tên đại tiện nhân kia đạt được âm mưu.

Chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt thật sự là làm không hết việc, ngoại viện cũng tĩnh lặng, không có người nào dám đi vào trợ giúp Diệp Lăng Nguyệt. Nàng dứt khoát liền thả tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha ra khỏi Hồng Mông Thiên.

Hai tiểu gia hỏa này đều có thể giao tiếp với Diệp Lăng Nguyệt nên chỉ dạy một chút là cả hai đều đã hiểu.

Tiểu Chi Ước vừa được thả ra, thấy trên mặt đất đầy những hạt xanh xanh đỏ đỏ, còn tưởng là loại hạt dưa mới nên dùng móng vuột đào lên một viên rồi thả vào trong miệng.

Cắn xoạt xoạt.

Sau khi cắn vào tiểu Chi Ước mới phát hiện mùi vị rất tệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều nếp nhăn, chê bai rồi vứt hạt giống qua một bên.

“Tiểu Chi Ước, cái đó không ăn được, đây là hạt giống của cây Sung, đây là hạt giống Thiên Kim Đằng, đây là Phó Minh Tử…”

Tiểu Chi Ước rất là lười biếng. Nó thích ăn nhất nhưng lại rất lười động não, chưa nghe được mấy cái tên đã ngủ gật, thoải mái vùi vào bả vai của Diệp Lăng Nguyệt.

Lúc này đây, tiểu Ô Nha vẫn dùng con mắt đen láy nhìn Diệp Lăng Nguyệt, lặng lẽ ghi nhớ mười mấy loại tên thuốc mà Diệp Lăng Nguyệt dạy.

Sau khi nghe xong, tiểu Ô Nha liền vỗ vỗ cái cánh nhỏ, bây giờ nó đã có thể bay ở độ cao thấp thấp. Vẫy cánh vài cái, liền bay đến trên một cái bao tải, ngoan ngoãn dùng miệng để phân loại hạt giống.

Diệp Lăng Nguyệt cũng bắt đầu lợi dụng Đỉnh Tức để nhanh chóng phân loại hạt giống. Ước chừng phân loại trong hơn một canh giờ nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ phân loại được một bao mầm giống mà thôi.

Tiểu Ô Nha đứng ở một bên nhìn, cái đầu nhỏ nghẹo sang một bên giống như là đang suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên nó vui vẻ phát ra tiếng kêu chiêm chiếp, một lần nữa vẫy vẫy cái cánh nhỏ, bay đến đậu trên một nhánh cây nhỏ ở gần đấy. Tiểu Ô Nha điều chỉnh giọng rồi thanh thúy phát ra một tiếng kêu to như tiếng sáo thổi.

Bộ tộc Phượng Hoàng chính là loài chim có tiếng kêu gần gũi với âm thanh của thiên nhiên nhất trong các loài chim. Dáng vẻ của tiểu Ô Nha mặc dù đen thùi lùi nhưng dù sao nó cũng mang huyết mạch của Phượng Hoàng.

Tiếng kêu mặc dù còn non nớt nhưng bên trong vẫn xen lẫn một vẻ uy nghi đáng sợ, khó mà có thể dùng lời để diễn tả. Tiếng kêu được truyền đi khắp hoàng cung.

Trong Hạ cung vốn nuôi dưỡng một số lượng lớn linh điểu, lúc nghe được tiếng kêu to của tiểu Ô Nha, những bầy chim kia liền rối rít sợ hãi mà bay đi. Chim quý, linh điểu đều biết một ước định mà nay đã thành quy củ, chủ của các loài chim chính là chim Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng phát ra tiếng kêu cũng giống như hiệu lệnh của chủ các loài chim vậy, tất cả các loài chim còn lại khi nghe thấy đều phải bay đến. Kết quả là phía trên Hạ cung đã xảy ra một viễn cảnh rất đặc biệt.

Vô số loài chim, tất cả lớn nhỏ, Khổng Tước với màu sắc tươi đẹp, Anh Vũ với miệng lưỡi nhạy bén, Hùng Ưng do nước ngoài tiến cống, ngay cả những chú chim Gáy, gà Tuyết đang ở trong Ngự Thiện phòng không vươn cánh bay cao thì cũng vội vàng chạy về phía biệt viện.

Thấy chim quý và linh điểu đột nhiên xảy ra bạo động, làm hại bọn thái giám và cung nữ bị hù dọa sợ gần chết, còn tưởng rằng những chú chim quý, linh điểu này đều đã mắc phải bệnh gì đó.

Cũng may mà tiểu Ô Nha tuổi tác còn nhỏ, tiếng kêu không lớn, nếu tiếng kêu này lớn hơn một chút nữa, đừng nói là toàn bộ Hạ cung, chỉ sợ toàn bộ các loài chim ở Đại Hạ đều sẽ nghe thấy mà bay đến, tình hình đó chắc chắn sẽ càng đồ sộ hơn.

Tiếng kêu to của tiểu Ô Nha khiến Diêp Lăng Nguyệt chú ý tới nhưng nàng vẫn không hiểu tiểu Ô Nha làm như vậy để làm gì. Sau đó Diệp Lăng Nguyệt lại phát hiện có cái gì đó không đúng.

Không trung vốn dĩ đang quang đãng, thoáng cái đã trở nên tối om, giống như là vô số đóa mây đen đang bay đến. Diệp Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt nhất thời đờ đẫn.

Rất nhiều... chim.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.