Chương trước
Chương sau
Lúc tia nắng sớm ban mai đầu tiên nhuộm đỏ từng áng mây ở chân trời phía Đông, Diệp Lăng Nguyệt đã tu luyện một buổi tối ở Hông Mông Thiên, lúc này mới ra khỏi Hồng Mông Thiên.

Bên ngoài, Yến Triệt đã đứng đợi sẵn.

“Môn chủ, chuyện người yêu cầu điều tra đã điều tra rõ ràng rồi. Yểu tần đó là trong lần săn thú xảy ra mấy tháng trước, Hồng Phóng đã hiến tặng cho Hạ Đế.” Hôm qua, Diệp Lăng Nguyệt vừa về tới phủ liền gọi Yến triệt tới, yêu cầu hắn đi điều tra lai lịch của Yểu tần.

Hôm qua, trong cuộc tỷ thí giành chức vị cung đình Phương Sĩ, Diệp Lăng Nguyệt đã phát hiện viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan kia có chút khác thường. Viên đan dược Trăm Hương Đan kia, lúc luyện chế, ngoài một trăm loại hoa ra thì bên trong viên cực phẩm Trăm Hương Đan này còn có một vài vị thuốc lẻ.

Diệp Lăng Nguyệt dùng Đỉnh Tức mới phát hiện ra bên trong còn xen lẫn một loại dược thảo đặc biệt. Diệp Lăng Nguyệt lúc ấy tạm dài tưởng tượng, dùng Càn Đỉnh để chiếm đoạt loại thảo dược kia. Sau khi nàng trở về nhà liền lật Hồng Mông Thủ Trát ra xem, nhưng từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra loại thảo dược này.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt đang thất vọng thì nàng lại bất ngờ phát hiện, ở chương sáu của Ngũ Độc Bảo, Ngọc Thủ Độc Tôn có ghi lại vị thuốc này. Đó là một loại độc thảo, gọi là Tương Tư Thảo. Đó là một loại cổ thảo, ban đầu là do một nữ phương sĩ ở Mầm Hoang phát hiện.

Nữ phương sĩ kia thích một tên võ giả nhưng hắn lại chẳng ngó ngàng gì tới nàng. Người nữ phương sĩ kia vì muốn có được sự yêu thương của tên võ giả nên đã tìm tới loại Tương Tư Thảo này, khống chế tâm trí của võ giả, thậm chí là khiến người võ giả kia tự mình ra tay giết chết vợ con của hắn.

Chuyện này đã đả động đến hiệp hội Phương Sĩ ở Mầm Hoang nên bọn họ liền hợp lại, chế ngự nữ phương sĩ kia, xử nàng ta tội chết, đồng thời tiêu hủy toàn bộ Tương Tư Thảo ở khu vực Mầm Hoang.

Nhìn đến đây, Diệp Lăng Nguyệt nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư. Chuyện Tương Tư Thảo đã phát sinh từ mấy trăm năm trước. Mầm Hoang cách Đại Hạ đến mấy trăm ngàn dặm. Tương Tư Thảo tại sao lại xuất hiện ở đây.

Lại nghĩ đến bộ dáng thần hồn điên đảo của Hạ Đế đối với Yểu tần, Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cũng nghĩ thông.

Xem ra Yểu tần này tuyệt không đơn giản.

“Khởi bẩm môn chủ, ngoài những chuyện này ra thì thuộc hạ còn điều tra được đệ tử của nữ phương sĩ kia cuối cùng đã chạy ra khỏi Mầm Hoang, từng có người thấy hắn ở Bắc Thanh. Nếu ta không đoán sai thì Yểu tần hắn là nhân sĩ của Bắc Thanh.” Yến Triệt nói.

Bắc Thanh... Diệp Lăng Nguyệt trước mắt hoài nghi phía sau Yểu tần rất có thể có sự tồn tại của Phương Sĩ cao cấp Bắc Thanh hoặc là còn cao hơn thế. Không ngờ, thân là Thái Bảo của thái tử Hồng Phóng lại cấu kết với người của Bắc Thanh.

Nếu có thể tra rõ vị nhân sĩ Bắc Thanh đứng phía sau, mọi việc sẽ sáng tỏ. Chỉ tiếc, nàng đối với Bắc Thanh biết quá ít.

Trong “Đại Hạ Chí”, chuyện có liên quan tới Bắc Thanh chỉ có vẻn vẹn vài dòng. Chỉ biết Bắc Thanh là một cường quốc, trong nước có đông đảo phương sĩ, thực lực võ giả thì Đại Hạ càng không thể thắng.

Xem ra nên đến hỏi thăm Phượng Tân một vài tin tức về tình hình của Bắc Thanh, Diệp Lăng Nguyệt trầm tư. Yến Triệt sau khi báo cáo xong liền lui ra ngoài.

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, thân thể cao lớn của hắn thoắt cái đã ngã nhào trên đất.

“Yến triệt, ngươi bị thương?” Diệp Lăng Nguyệt liền chạy lại đỡ hắn.

Khi vừa đỡ hắn, Diệp Lăng Nguyệt liền ngửi được trên cổ mùi máu tanh nhàn nhạt. Nàng nhìn về phía bụng của Yến Triệt, có vài vết máu rỉ ra.

“Ngươi bị thương?”

Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến sự khước từ của Yến Triệt, vén quần áo của hắn lên. Nàng phát hiện dưới bụng của Yến Triệt có một cái lỗ máu lớn chừng ngón tay, trên vết thương còn có một mùi tanh hôi khó ngửi.

Đây là lần đầu tiên Yến Triệt nhìn Diệp Lăng Nguyệt gần như vậy. Hắn giống như một đại nam nhân nhìn thấy người mình yêu, gãi đầu một cái, tim đập rộn lên, cảm giác giống như uống liệt tửu vậy, có một dòng nước ấm chảy qua tứ chi.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt muốn đụng vào vết thương, Yến Triệt gấp gáp, vội vàng nắm lấy tay nàng. Hai người đều ngẩn ra.Ý thức được chính mình đã mạo phạm Diệp Lăng Nguyệt, Yến triệt vội vàng rút tay lại, mặt đỏ ửng, lắp ba lắp bắp nói.

“Môn chủ, đừng đụng, bẩn.”

“Ngươi trúng độc, còn bị thương nặng, nếu ta không hỏi đến, ngươi liền định cắn răng vượt qua sao?” Diệp Lăng Nguyệt tức giận.

Nàng không để ý đến sự khác thường của Yến Triệt, cố ý kiểm tra vết thương của hắn. Sau khi kiểm tra xong, cả gương mặt của Diệp Lăng Nguyệt cũng xị xuống. Độc này rất lợi hại.

Nếu như không phải do thể chất của Yến Triệt, lại trải qua sự cải tạo bước đầu của nàng, có lực chống đỡ nhất định đối với đủ các loại độc thì loại độc này sớm đã lấy mạng hắn rồi.

Diệp Lăng Nguyệt vội vàng lấy ra hai viên đan dược giải độc. Một viên thoa ngoài da, một viên thì uống vào. Sau khi uống, sắc mặt của Yến Triệt cũng tốt hơn rất nhiều.

“Nói, là ai đả thương ngươi.” Tính cách của Diệp Lăng Nguyệt rất giống với mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc, thích bảo vệ người khác.

Ai dám đả thương Yến Triệt thì đồng nghĩa với việc đả thương nàng. Yến Triệt ngậm chặt miệng, không lên tiếng. Yến Triệt ngày thường là người làm của Lam phủ, tính tình của hắn khiêm tốn, rất ít khi xẩy ra va chạm với người khác.

“Nhưng gần đây vì việc cạnh tranh địa bàn mà đã nổi lên va chạm với các thế lực khác.” Diệp Lăng Nguyệt nhớ. Nửa tháng trước, Yến Triệt từng báo cáo qua với nàng, lần này hắn đang dự định thâu tóm một thế lực.

Thế lực đó cũng là một thể lực lớn ở Đại Hạ. Vết thương của Yến Triệt, tám chín phần mười là có quan hệ đến chuyện này. Thấy quả thực không gạt được nữa, Yến triệt chỉ có thể buồn bực mà đem sự tình nói ra.

Vốn dĩ, Quỷ Môn dưới sự quản lý của Yến Triệt đã phát triển hơn rất nhiều. Nó nhanh chóng trở thành một trong ba thế lực lớn nhất ở Đại Hạ, bây giờ ở Đại Hạ chỉ có hai tổ chức lớn hơn Quỷ Môn.

Thế lực lớn nhất ở Đại Hạ là Sát Sinh Đường. Sát Sinh Đường kia mặc dù là thế lực lớn nhất ở Đại Hạ nhưng hành tung quái dị, cơ quan đầu não cũng rất bí ẩn. Ngoại giới cũng có tin đồn rằng, phía sau Sát Sinh Đường chính là thế lực lớn nhất đại lục Diêm Điện.

“Diêm Điện thao túng Sát Sinh Đường, thương thế của ngươi là do Sát Sinh Đường gây ra?” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong thì lông mày cũng nhíu chặt.

Trong đầu xuất hiện một bộ mặt nạ màu vàng kim, nụ cười tà mị cuồng vọng của nam nhân, nhớ lại lúc nam nhân thổi hơi nóng ở bên tai nàng khiến cho toàn thân nàng đều nổi da gà.

Vu Trọng, một nam nhân khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến. Nếu là đúng là do Vu Trọng ra tay thì Diệp Lăng Nguyệt phải cân nhắc lại một chút.

Tin đồn liên quan tới Diêm Điện quá nhiều. Thực lực của Vu Trọng càng là quỷ thần khó lường. Nếu so sánh với hắn thì Quỷ Môn chỉ giống như một môn sinh mới.

“Không, đả thương thuộc hạ là môn chủ Sa Môn, Dương Thanh.”

Ngay cả Yến Triệt, một tân binh của hắc thế lực cũng biết được sự đáng sợ của Diêm Điện cho nên Yến Triệt rất là cơ trí đã đi vòng qua Sát Sinh điện.

Dự định thâu tóm Sa Môn trước, sau đó sẽ phân cao thấp với con vật khổng lồ Sát Sinh Đường này. Nhưng lúc đấu trí so dũng với người nắm giữ hơn ba nghìn môn đồ Sa Môn môn chủ, Yến Triệt đã bị đánh ngã.

“Dương Thanh là một nam nhân quỷ kế đa đoan. Thực lực của hắn ở mực trên dưới Đại Nguyên Đan. Người này rất giỏi dụng độc. Thuộc hạ đã nhất thời bất cẩn nên mới trúng độc của hắn.”

Yến Triệt hỏi thăm được những ngày gần đây Dương Thanh đang si mê một nữ tử ở Thanh Nguyệt Lầu nên đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc nàng ta, thừa dịp lúc Dương Thanh đang mây mưa với nữ tử kia, mang theo mười môn đồ Quỷ Môn phục sát Dương Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.