Đỉnh hơi thở có thể giải rượu hoặc là nói là xua tan sự say rượu, về điểm này là lúc Diệp Lăng Nguyệt sản xuất rượu đầu Cầu Vồng Ngũ Trân Nhưỡng vô tình phát hiện ra.
Tính cả vò rượu ở bên cạnh này thì Diệp Lăng Nguyệt đã uống được bốn vò Ngũ Trân Nhưỡng.
Không thể không nói, độ mạnh của rượu này đúng là không phải người bình thường có thể chịu được.
May mà Phượng Tân sau khi uống xong, sắc mặt không đổi, trong đôi mắt phượng tràn đầy sự tỉnh táo.
Diệp Lăng Nguyệt miệng thì uống rượu, Đỉnh Tức trong tay đã chui ra ngoài, bắt đầu du thoán ở trong người.
Ngay cả đốm đen bệnh tật đều có thể bị Đỉnh Tức cắn nuốt hết nên khi đối mặt với rượu cồn kia chỉ thấy nó du thoán trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt, vận hành chu thiên.
Tác dụng của Ngũ Trân Nhưỡng chỉ trong chốc lát đã được bị xua đi hết, toàn thân thoải mái.
Không chỉ là như thế, Diệp Lăng Nguyệt còn lớn mật để cho Đỉnh Tức chui vào trong bát, Ngũ Trân Nhưỡng trong bát trong nháy mắt đã trở thành nước sạch.
Biến hóa của Diệp Lăng Nguyệt, Thôi thị và đám người Hải Vô Lượng cũng không phát hiện, chỉ có ngồi ở Phượng Tân ngồi bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, lúc Diệp Lăng Nguyệt bỏ bát xuống, ánh mắt của Phượng Tân khẽ động liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thấy nàng trong mắt chớp động, Phượng Tân nhếch khóe miệng, mặt không biến sắc.
“Đã là vò thứ năm.”
“Vò thứ sáu.”
“Vò thứ bảy...”
Đến lúc uống vò thứ bảy, đại hội Đấu Rượu đã được tiến hành hơn một canh giờ, Hải Vô Lượng đã uống mười hai vò Ngũ Trân Nhưỡng.
Trước đại hội Đấu Rượu, Hải Vô Lượng và Thần Tiên Cư đều cho rằng Hải Vô Lượng nhiều nhất chỉ cần uống mười vò thì tuyệt đối sẽ có thể trở thành quán quân của đại hội Đấu Rượu lần này.
Chỉ là không ngờ nữa đường lại xuất hiện Phượng Vương và Diệp Lăng Nguyệt.
Hơn nữa hai người ngươi một chén ta một chén, một chút men say cũng không có, còn thỉnh thoảng cụng bát với nhau, tình hình này nào giống như đang đấu rượu... Lam Thải Nhi ở một bên nhìn đến nỗi con ngươi cũng sắp rớt xuống.
Nàng còn ngày ngày nói phụ thân nhà mình là tửu quỷ, bây giờ mới biết Lăng Nguyệt muội muội mới là tửu quỷ.
“Thải nhi tỷ, người xem dáng vẻ uống rượu của Lăng Nguyệt và Phượng Vương có giống đang ở uống rượu giao bôi hay không?” Phong Tuyết len lén ở một bên lẩm bẩm.
Lam Thải Nhi nhìn kỹ một chút, đúng là giống thật, ánh mắt của Phượng Tân khiến cho người khác đều phải chết chìm.
Những lời này rơi vào trong tai An Mẫn Hà, thiếu chút nữa thì khiến nàng tức điên.
“Mẫu thân, người chắc chắn những thứ kia đều là Ngũ Trân Nhưỡng, tại sao tên nhà quê kia uống vào một chút phản ứng cũng không có. Bảy vò rượu, đừng nói là say người chết, chỉ là no cũng khiến no chết rồi.” An Mẫn Hà thật sự là không nhìn nổi.
“Nếu An quận chủ cảm thấy rượu có vấn đề thì có thể tới kiểm tra.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa tỏ ý bảo Đao Nô đem vò rượu đưa cho An Mẫn Hà.
An Mẫn Hà nhìn mấy lần, rượu này chắc chắn là Ngũ Trân Nhưỡng.
Nàng còn hoài nghi Diệp Lăng Nguyệt dùng đan dược nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện được gì.
Bất tri bất giác, lại uống thêm vài vò.
Vào lúc này, ngay cả Hải Vô Lượng đều có vẻ uống không nổi nữa.
Không nói những cái khác, chỉ việc đã uống hơn mười vò rượu lại không cho người ta đi đại tiện, bụng đã sắp không chịu được nữa.
Đến cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân đều đã uống mười hai vò.
Thời gian cũng đã từ ban ngày biến thành ban đêm nhưng khách nhân trong Thần Tiên Phường lại càng ngày càng nhiều.
Những người này không chỉ là tới uống rượu, tất cả đều là nghe tin nên tới xem đại hội Đấu Rượu, xem Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân khiêu chiến Hải Vô Lượng.
Tửu lượng Hải Vô Lượng ở Hạ Đô tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ lại có người khiêu chiến hắn, đối phương lại còn là một đôi nam nữ trẻ.
“Ta thấy Ngũ Trân Nhưỡng cũng chỉ có vậy, uống vào giống nhưu đang uống nước vậy, chẳng có mùi vị gì, nếu cứ như vậy tỉ thí sợ rằng có uống thêm mấy ngày mấy đem nữa cũng không có kết quả.” Diệp Lăng Nguyệt lại uống xong một bát rượu, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi nói chuyện cẩn thận chút, Ngũ Trân Nhưỡng của Thần Tiên Cư là loại rượu hạng nhất của Đại Hạ, dám nói rượu của chúng ta giống như nước, chẳng lẽ rượu của Túy Tiên Cư lại khá hơn so với Ngũ Trân Nhưỡng?” An Mẫn Hà tức giận xông lên phía trước, muốn đối chất với Diệp Lăng Nguyệt.
“Có tốt hơn hay không, uống vào mới biết.” Lam Thải Nhi đợi câu này đã đợi cả ngày rồi.
Nàng không nói hai lời liền đem mấy vò Cầu Vòng Ngũ Trân Nhưỡng đã chuẩn bị trước đó ra.
Đại hội Đấu Rượu thoáng cái đã trở thành cuộc tý thí của hai tửu lầu, vẻ mặt của Thôi thị và Hải Vô Lượng đều đã xị xuống.
“Lam đại tiểu thư, ngươi rõ ràng chính là tới để gây chuyện.” Hải Vô Lượng bất mãn nói.
“Ai gây chuyện còn chưa biết. Thôi phu nhân, Thần Tiên cư tổ chức đại hội Đấu Rượu tổ chức lúc nào không tổ chức lại chọn ngay ngày Túy Tiên Cư khai trương tổ chức đại hội Đấu Rượu. Các ngươi dám đấu chúng ta liền dám tới. Lúc nãy đấu rượu không có kết quả, chúng ta lại đấu thêm một trận nữa, nơi này có ba vò Cầu Vòng Ngũ Trân Nhưỡng do Túy Tiên Cư sản xuất, chúng ta thi xem ai uống xong trước.” Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, xé tấm giấy đang dán trên miệng vò rượu đi.
Nắp vò vừa mở ra, một ánh sáng ngũ sắc từ trong vò rượu bay ra.
Thần Tiên Cư đang mở đèn trong chốc lát đã bị ngũ quang thập sắc bao lấy, giống như bị cầu vòng bao phủ.
Trong tửu lầu, thoang thoảng mùi thơm của rượu, mấy vò rượu Cầu Vòng Ngũ Trân Nhưỡng chính là mấy vò rượu đầu mà Diệp Lăng Nguyệt trực tiếp tinh luyện.
Loại này rượu đầu Cầu Vồng Ngũ Trân Nhưỡng này rất lợi hại, chỉ có cha con họ Lam mới thật sự lãnh giáo qua, những người khác vẫn còn chưa biết gì.
Nhưng mùi thơm và ánh sáng như cầu vòng mọi người ai ai cũng đều nhìn thấy, ngửi thấy.
Vẻ mặt của Hải Vô Lượng lúc thấy vò rượu cũng đờ đẫn, không kìm được lòng đi lên phía trước, ở miệng vò rượu hít một hơi thật sâu.
Mùi thơm của rượu này thật khiến cho người khác cả đời khó quên.
Hắn vốn là một người thích rượu, nhìn thấy rượu ngon sao có thể không động tâm.
“Rượu này là rượu ngon, chỉ là tửu lượng của bản vương không chịu nổi cũng chỉ có thể bỏ quyền.” Phượng Tân thấy Cầu Vồng Ngũ Trân Nhưỡng cũng chỉ có thể chịu thua.
Rượu này chỉ cần nghe mùi cũng biết không phải là loại rượu tầm thường, Phượng Tân cho dù có khả năng ngàn chén không say nhưng cũng không dám trực tiếp uống hết một vò rượu đầu Cầu Vòng Ngũ Trân Nhưỡng.
“Thôi phu nhân, Thần Tiên Cư có dám đấu không?” Diệp Lăng Nguyệt chớp chớp mắt.
Vẻ mặt của Thôi thị và Hải Vô Lượng ngưng trọng, An Mẫn Hà ở một bên chỉ cảm thấy khinh thường.
“Đấu thì đấu, Hải bá bá chẳng lẽ lại sợ các ngươi sao.”
“Mẫn Hà, không được lắm lời, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Thần Tiên Cư, ta muốn thương lượng một chút với ông ngoại con và Hải Vô Lượng đại sư.” Thôi thị rất cẩn thận, nàng kinh doanh tửu lầu đã nhiều năm như vậy, rượu gì chưa thấy qua, nhưng loại rượu giống như rượu của Túy Tiên Cư này lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thôi thị liền tìm cớ rồi cùng Hải Vô Lượng và An Mẫn Hà đồng thời đi đến nội đường.
Vừa vào nội đường, vẻ mặt của Hải Vô Lượng liền đau khổ, cảm thán một tiếng.
“Phu nhân, lần này chỉ sợ chúng ta sẽ thua, rượu kia hẳn là rượu đầu cực phẩm, cho dù là ta đi chăng nữa thì khi uống một vò kia vào nhất định cũng sẽ say chết.”
“Không ngờ tiểu nha đầu của Lam phủ này còn có chút bản lĩnh. Cũng may ta đã sớm chuẩn bị, có nó thì cho dù có nhiều rượu đầu hơn chăng nữa Thần Tiên Cư của chúng ta cũng nhất định có thể thắng.” Thôi thị vừa nói vừa lấy ra một cái hộp phỉ thúy xinh xắn đưa đến trước mặt Hải Vô Lượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]