Chương trước
Chương sau
Ngay ngày Túy Tiên Cư khai trương, đại tửu lầu ở Hạ Đô Thần Tiên Phường truyền ra tin Thần Tiên Cư sẽ tổ chức đại hội Đấu Rượu.

Thần Tiên Cư là đệ nhất tửu lầu ở Hạ Đô, cũng là cửa hiệu đã có mặt trăm năm ở Hạ Đô.

Ngũ Trân Nhưỡng là một trong những cống tửu của Đại Hạ, danh tiếng vang xa.

Ngày thường chỉ có những quan lại quý tộc và con em của họ ở Đại Hạ mới đến Thần Tiên Cư để thưởng thức Ngũ Trân Nhưỡng.

Để lôi kéo khách hàng mới mà lần này Thần Tiên Cư đã tổ chức đại hội Đấu Rượu, có thể nói là hoàn toàn mới lạ, còn đưa ra những giải thưởng lớn cho hoạt động này.

Top ba của đại hội Đấu Rượu có thể giành được phần thưởng kếch xù của Thần Tiên Cư, theo thứ tự là một vạn lượng, năm ngàn lượng và một ngàn lượng tiền thưởng.

Không chỉ có như thế, phàm là người đi tới Thần Tiên Cư đều có thể miễn phí thưởng thức một bát Ngũ Trân Nhưỡng, nếu như có thể uống xong một vò Ngũ Trân Nhưỡng ở trong vòng một canh giờ, thì toàn bộ chi phí tiêu sài trong Thần Tiên Cư ngày hôm đó đều là miễn phí.

Tin tức tốt như vậy vừa truyền ra ngoài, toàn bộ Hạ Đô đều chấn động.

Nhất là những tầng lớp trung hạ dân kia, ngày thường, bọn họ căn bản ngay cả ngưỡng cửa của Thần Tiên Cư cũng không thể bước vào, hôm nay có cơ hội uống Ngũ Trân Nhưỡng, thậm chí là được ăn miễn phí nên mọi người đều kéo nhau đến Thần Tiên Cư.

Vì thế trước của Thần Tiên Cư liền bắc mấy cái lều lớn, đại hội Đấu Rượu được tiến hành trong những cái lều lớn này.

Chỉ mới quá trưa, trước cửa của Thần Tiên Cư đã xếp thành mấy hàng dài, nhìn tình cảnh này cũng có thể tưởng tượng ra được ngày đầu tiên Túy Tiên Cư làm ăn sẽ như thế nào.

Khó trách Lam Thải Nhi vừa trở lại liền giận đến nỗi đôi mắt cũng trợn trắng.

Thần Tiên Cư tổ chức đại hội Đấu Rượu, lúc nào tổ chức không được, vậy mà lại chọn ngay ngày Túy Tiên Cư khai trương tổ chức một cái đại hội Đấu Rượu kéo dài ba ngày ba đêm, đây rõ ràng là muốn đập bảng hiệu Túy Tiên Cư mà.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi biết được tin tức này liền cùng Lam Thải Nhi, Phượng Vương, Thanh Hải Thế Tử, Lưu Thành và Phong Tuyết cùng nhau đi đến Thần Tiên Cư.

Thấy cảnh tượng tấp nập trước mắt, mọi người đều không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Trong những khách nhân đang xếp hàng này, có người là tới khiêu chiến uống một vò Ngũ Trân Nhưỡng, cũng có người là tới tham gia đại hội Đấu Rượu nhưng đại đa số là đến xem náo nhiệt.

Vì tránh xảy ra chuyện, mỗi một người tới tham gia đại hội Đấu Rượu đều phải ký giấy sinh tử, cho dù có uống đến chết cũng không được đền mạng.

Chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, một vò rượu rơi xuống đất.

Trong Thần Tiên Cư, một tên khách uống đến say mèm liền ngã lăn ra đất, bên cạnh hắn là một vò Ngũ Trân Nhưỡng, bên trong còn dư nửa vò.

“Thần Tiên Cư quả nhiên là danh bất hư truyền, không có mấy người có thể uống nổi một vò Ngũ Trân Nhưỡng.” Đám người Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe tin liền chạy tới Thần Tiên Cư, vừa vặn thấy một màn này.

Một tên khách nhân uống say đến nỗi không biết gì, toàn thân đều là mùi rượu đang được mang ra ngoài, thần trí không còn biết gì cả.

Diệp Lăng Nguyệt ngửi được mùi rượu đậm đà.

Đó chính là loại rượu nổi tiếng của Thần Tiên Cư, Ngũ Trân Nhưỡng, là loại rượu thuốc dùng nhiều loại độc thảo và độc trùng sản xuất mà thành.

Loại rượu Ngũ Trân Nhưỡng này, vốn là liệt tửu, độ mạnh rất lớn, lại có thêm độc thảo và độc trùng nên tác dụng sau khi uống cũng rất mạnh, cho dù là lão tửu quỷ thì uống vài chén cũng sẽ vì tác dụng của dược liệu mà toàn thân nóng như lửa, rất nhanh thì bất tỉnh nhân sự.

Đám người Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh xem trong thời gian hơn một khắc đồng hồ, thấy đã có rất nhiều người liên tiếp được khiêng ra.

Nhưng cho dù là như thế thì cũng có một số người tửu lượng phi phàm, sau khi uống xong một vò thuận lợi tiến vào đấu rượu Đại Hội, bắt đầu tham gia tỷ thí đấu rượu.

“Được!”

Một tiếng kêu “tốt” nghe như long trời lở đất.

Chỉ thấy ở cái bàn dài phía trước có hơn mười người đang ngồi, trước mặt những người này ít nhất cũng có hai đến ba vò rượu, lúc này đang dùng một cái bát to để thi đấu tửu lượng.

Tên nam tử ngồi ở giữa đang cởi trần, hắn để một đuôi tóc dài nặng như Trương Phi, bên cạnh là năm vò rượu, nhìn sắc mặt của hắn rất là bình thường, hắn không nhanh không chậm uống từng bát Ngũ Trân Nhưỡng.

Đám người ngồi bên cạnh, tổng số vò rượu trống cũng không bằng của một mình hắn.

“Lăng Nguyệt, vị kia là đại sư Hải Vô Lượng của Thần Tiên Cư, hắn không chỉ biết chưng cất rượu mà tửu lượng còn rất tốt.” Thanh Hải Thế Tử thấy vậy liền giải thích cho Diệp Lăng Nguyệt.

Hải Vô Lượng, chẳng qua chỉ là một cái biệt danh, ý muốn nói tửu lượng của vị đại sư chưng cất rượu này là vô biên.

Nghe nói mẫu thân của hắn vốn là một người mê rượu, lúc sinh hắn vừa đúng lúc đang ở trong hầm rượu.

Hải Vô Lượng từ nhỏ đã xem rượu như nước sôi mà uống, sau khi lớn lên lại có kỹ thuật chưng cất rượu tốt nên liền được Thần Tiên Cư mời đến làm việc, trở thành một thương hiệu sống.

Nghe nói hắn có thể uống ba mươi vò Ngũ Trân Nhưỡng mà không say cho nên đại hội Đấu Rượu lần này, Thần Tiên Cư căn bản không sợ thua.

“Đại hội Đấu Rượu lần này chỉ sợ sẽ giúp cho danh tiếng của Thần Tiên Cư lại được nâng cao thêm một phần.” Lam Thải Nhi khẽ cắn răng.

“Đây không phải là Diệp quận chúa sao, thế nào, chẳng lẽ người cũng muốn tới tham gia đại hội Đấu Rượu của Thần Tiên Cư của chúng ta?” An Mẫn Hà cùng mẹ nàng Thôi thị từ trong Thần Tiên Cư đi ra.

Hai người thấy Thần Tiên Cư náo nhiệt thế này, đều cực kỳ đắc ý, đáng thương cho Túy Tiên Cư, ngày thứ nhất khai trương chỉ sợ là ngay cả một vò rượu cũng không bán được.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” An Mẫn Hà một khắc trước đó vẫn còn đang đắc ý nhưng vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, vẻ mặt liền thay đổi, nhất là khi nhìn thấy bên người Diệp Lăng Nguyệt là Phượng Vương và Thanh Hải Thế Tử thì vẻ mặt của An Mẫn Hà lại càng khó coi.

“Mấy vị này là, đây không phải là Thanh Hải Thế Tử sao?” Thôi thị cũng lưu ý đến đám người Diệp Lăng Nguyệt, nhất là hai gã nam tử ở phía sau Diệp Lăng Nguyệt đều là phong thái long phượng, điều này khiến Thôi thị không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Thanh Hải Thế Tử, Thôi thị nhận ra nhưng Phượng Vương thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khi nhìn thấy Phượng Tân, mặc dù Thôi thị đã có trượng phu nhưng cũng không tránh khỏi đỏ mặt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, khẽ nói thầm một tiếng, thật là một thiếu gia tuấn tú.

“Mẫu thân, vị này chính là Phượng Vương mà con gái đã cùng ngươi nhắc qua.” An Mẫn Hà liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt, rất nhanh liền lờ đi Diệp Lăng Nguyệt rồi nhiệt tình lấy lòng Thanh Hải Thế Tử và Phượng Tân.

Sau khi thấy tướng mạo của Phượng Tân, trong lòng Thôi thị cũng âm thầm cảm khái, khó trách con gái lại quyết một lòng với Phượng Vương, người này mỹ ngọc vô song, thiếu niên tuấn tú, chỉ tiếc thân thể hắn suy nhược nhiều bệnh, vai không thể chịu tay không thể nhấc, nghiễm nhiên chính là một con ma bệnh.

Thôi thị nói mấy câu nói mang tính hình thức xong liền đem hứng thú chuyển tới trên người Thanh Hải Thế Tử.

Thanh Hải Thế Tử cũng là một trong những quý tộc hiển hách của Đại Hạ, thân phận của hắn, so với bọn thế tử của bốn đại quý tộc còn lại chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, đặc biệt đó là hắn vẫn chưa lấy vợ.

Thôi thị trong lòng đã sớm tính toán, nếu con gái An Mẫn Hà không được chọn làm thái tử phi, có thể gả cho Thanh Hải Thế Tử làm thế tử phi cũng là một lựa chọn rất tốt.

Hai mẹ con An Mẫn Hà, một người mục nhắm Phượng Tân, một người nhắm Thanh Hải Thế Tử, trực tiếp xem Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi giống như không khí, như là không hề tồn tại.

Lam Thải Nhi nhìn nhìn, cảm thấy rất là khó chịu.

“An Mẫn Hà, ta cũng đang muốn tìm ngươi đây, lần trước chúng ta đánh cuộc ở trong Vân Mộng Chiểu, rốt cuộc còn tính hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.