Trong Triều Hoa cung, hoàng hậu Liễu Vân Tú đứng ngồi không yên.
“Lăng Nguyệt, ngươi chắc chắn, không cần đi khuyên giải Kỳ Nhi? Hay là ngươi phái một con con chim nhỏ qua bên đó khuyên bảo nó, không dễ dàng gì Kỳ Nhi lại không từ chối nói chuyện với người khác.”
Điều này đối với hoàng hậu mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa đây là một tiến bộ rất lớn.
“Thời cơ vẫn chưa đến, hoàng hậu nương nương người chỉ cần làm theo con dặn dò, đem nước này đưa vào bên trong, qua mấy ngày nữa, tin rằng độc tố mãn tính trong cơ thể Lục hoàng tử, sẽ gần như được thanh trừ hết.” Diệp Lăng Nguyệt không hề vội vàng.
Trong nước mà cho Hạ Hầu Kỳ, nàng đã thêm một chút Lệ Phượng Hoàng.
Nước mắt của Thần Thú Phượng Hoàng là Thần Thủy chữa trị tuyệt đỉnh, nhất là đối với Lục hoàng tử bởi vì tu luyện tinh thần lực bị tẩu hỏa nhập ma mà nói, có thể khiến hắn từ từ tỉnh lại.
Thông qua phản hồi của Tiểu Kim Hạc, Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, mấy ngày này, tinh thần Lục hoàng tử đang khôi phục.
Nhưng điều khiến cho mọi người thấy kỳ lạ là, Hạ Hầu Kỳ đã gần như hồi phục lại được hết thần thức, nhưng lại không yêu cầu rời khỏi Trắc Điện, hắn tựa hồ cũng không muốn rời nơi đó, cũng không bằng lòng gặp hoàng hậu.
Chẳng lẽ, trừ tẩu hỏa nhập ma ra, còn có cái gì đó khiến Lục hoàng tử e ngại?
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy, nếu muốn Lục hoàng tử khôi phục hoàn toàn như cũ, chỉ cần điều tra rõ trở ngại thật sự trong lòng hắn mới được.
Sau đó chọn thời điểm thích hợp, thăm dò rõ chân tướng vì sao hắn bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chữa trị là được rồi.
Lại một buổi tối nữa.
Trong Trắc Điện, Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ ngồi thẫn thờ.
Lúc không có con chim nhỏ, ngày đêm đều rất dài. Trắc Điện đã yên tĩnh nhiều ngày nay, truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Một ả cung nữ, xuất hiện ở trong Trắc Điện.
Ả cung nữ mở rào sắt, nghe tiếng rào sắt mở ra thân thể Hạ Hầu Kỳ động đậy.
Hạ Hầu Kỳ chân trần, trên người chỉ là một bộ trường bào rộng thùng thình, tóc dài che kín mặt hắn, nhìn hắn giống như một linh hồn.
Xuyên thấu qua lớp tóc dài, Hạ Hầu Kỳ đề phòng liếc mắt nhìn cung nữ.
Trang phục cung nữ rất tầm thường. Ánh mắt Hạ Hầu Kỳ di chuyển thất thần, nhìn trực diện một đôi mắt.
Đôi mắt đó long lanh, thần thái bay bổng giống như Hắc Bảo Thạch thượng đẳng, hướng mắt nhìn không thấy chiều sâu.
Bộ mặt nhìn ngó xung quanh đập vào mi mắt. Cung nữ hướng về phía hắn chớp mắt, tùy ý ngồi cạnh Hạ Hầu kỳ, đưa hộp thức ăn đặt ở bên hắn.
Cung nữ to gan, lại dám ngồi cạnh hắn?
Hạ Hầu Kỳ ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt của cung nữ. Hạ Hầu Kỳ từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy ả bên cạnh hoàng hậu.
“Lục hoàng tử, còn nhớ ta không?” Nghe giọng nói cung nữ, Hạ Hầu kỳ trợn to mắt.
Giọng nói này, sao lại quen thuộc đến vậy.
Đó là giọng nói của con chim nhỏ.
“Ngươi!” Hạ Hầu kỳ bỗng đứng lên, cực giống với con mèo bị dẫm đuôi.
“Không cần phải kinh hoàng như vậy. Ta chính là chủ nhân của con chim nhỏ, cũng là người hoàng hậu mời tới xem bệnh giúp người.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, đắc ý mở hộp đựng thức ăn ra, từ bên trong lấy ra một ít thức ăn cùng một bình Thải Hồng Ngũ Trân Nương.
Hạ Hầu Kỳ đã nhiều ngày không ăn uống gì, ban đầu còn có chút dè chừng Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt ngược lại không nhanh không chậm, rót rượu mời dùng bữa. Rất tự nhiên, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Hạ Hầu Kỳ.
Mùi vị thức ăn này quả thực rất thơm. Hạ Hầu Kỳ cuối cùng không nhịn được, cầm đũa ngà lên có chút hả giận và ăn qua loa mấy miếng.
Thức ăn vừa vào miệng, hắn liền ngạc nhiên.
Những thức ăn này, tất cả đều là do Diệp Lăng Nguyệt dùng rau quả của Hồng Mông Thiên chế biến ra, khẩu vị thật sự là rất ngon. Hạ Hầu Kỳ không nhịn được liền vồ vập ăn, vô hình chung ăn hết sạch sẽ thức ăn trong hộp.
“Người kể chuyện của người xem?” Diệp Lăng Nguyệt đã ăn no. Nàng rót một ly rượu, đặt trước mặt Hạ Hầu Kỳ.
“...”
“Lục hoàng tử, người chẳng lẽ không biết đạo lý miệng mềm cắn người sao? Hay là nói, người định giấu cả đời chuyện mấy năm nay giả ngây giả dại, khiến hoàng hậu nương nương bảo vệ người cả đời?” Diệp Lăng Nguyệt phì cười.
Nghe được mấy chữ giả ngây giả dại, Hạ Hầu Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc dài bay phấp phới lộ ra đôi mắt lạnh lùng và bộ mặt không kềm chế được.
Vốn tưởng rằng, Lục hoàng tử “Tự bế phong điên”, sẽ là bộ dạng bệnh tật tái nhợt. Nhưng vị Hoàng tử trước mắt này tuy chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, nhưng mặt như trăng thu, dung nhan như hoa nở mùa xuân, lông mày gọn gàng, khuôn mặt như cánh hoa đào. Xứng đáng được dùng những từ ngữ tán dương tốt đẹp nhất trên đời để miêu tả.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn qua nam tử này, cũng chỉ có Phượng Tân mới có thể hơn hắn một chút.
Dung mạo xuất chúng, tài cao hơn người lại hiểu tinh thần lực. Khó trách Lục hoàng tử lúc còn nhỏ lại được Thái Hậu và Hạ Đế Hoàng sủng ái.
Hắn vốn nên là thiên tử kiêu tử, nhưng tại vì sao lại một mực giả ngây giả dại.
Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng thiếu chút nữa cho rằng “phong điên” của Lục hoàng tử là bởi vì Lạc quý phi hạ độc. Bây giờ xem ra, nàng đã sai rồi.
“Ngươi biết cái gì! Bà ta đang bảo vệ ta? Nếu là như vậy, năm đó ta đã không bị những hoàng tử khác loại bỏ, suýt nữa mất mạng.” Hạ Hầu Kỳ kích động, ly rượu trước mặt hắn vỡ tung.
Lúc đó mùi rượu thơm bay khắp nơi. Một lớp cầu vồng sương mù mờ nhạt hiện lên ở giữa không trung.
Hạ Hầu Kỳ không khỏi bị cảnh sắc kỳ diệu này mê hoặc hít thở một hơi.
Ký ức sâu đậm nhất trong lúc bị nhốt được hiện lên rõ nét.
Năm đó Hạ Hầu Kỳ mới có năm tuổi. Hắn là hoàng hậu sinh ra, thân phận của hắn là cao quý nhất so với tất cả hoàng tử trong hoàng cung.
Lại bởi vì dung mạo vô song, thiên phú thông minh, rất được thái hậu nương nương sủng ái. Trong lòng tất cả mọi người, hắn đương nhiên là người kế vị thái tử trong tương lai.
Những hoàng tử công chúa còn lại của các phi tần trong cung, gặp hắn cũng phải cung kính, bao gồm cả Tứ hoàng tử Hạ Hầu Hồng của Lạc quý phi.
Bởi vì tuổi tác bằng nhau, Hạ Hầu Kỳ thường xuyên tìm Hạ Hầu Hồng cùng với mấy vị hoàng tử công chúa khác chơi đùa.
Lúc mới đầu, bọn chúng đều rất tốt với hắn.
Nhưng cho đến một ngày, Mẫu Phi Vũ Phi của một trong số mấy vị hoàng tử, bởi vì lời nói không thoả đáng bị hoàng hậu trách phạt, cuối cùng bệnh chết.
Những hoàng tử công chúa kia, liền bắt đầu xa lánh Hạ Hầu Kỳ.
Hạ Hầu Kỳ thuở ấu thơ cái gì cũng không biết. Hắn chỉ muốn cùng với các huynh tỷ chơi đùa.
Ngày đó, hắn bị mấy vị hoàng tử công chúa đẩy xuống hồ sen, suýt nữa bị chết đuối.
Sau khi hắn được cứu lên, bởi vì sợ những hoàng tử công chúa khác xa lánh, nên không dám đem chuyện này nói cho hoàng hậu. Nhưng cũng không thể đổi lấy sự tha thứ của bọn họ, ngược lại mỗi khi hoàng hậu xử phạt phi tần phạm sai, Hạ Hầu Kỳ càng phải gánh chịu sự bắt nạt nghiêm trọng hơn.
Lúc đó, chỉ có Tứ hoàng tử Hạ Hầu Hồng bằng lòng chơi cùng hắn. Đồng thời cũng len lút đưa cho Hạ Hầu kỳ một quyển thư tịch tu luyện tinh thần lực. Hạ Hầu Kỳ dần dần không cùng những hoàng tử công chúa khác chơi đùa nữa, bắt đầu say mê tu luyện tinh thần lực.
Hạ Hầu Kỳ không ngờ rằng, tất cả những thứ này đã trở thành nguồn gốc cho mọi sự đau khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]