Chuyện Diệp Lăng Nguyệt được phong làm quận chúa đã qua mấy ngày rồi nhưng thái hậu vẫn chưa triệu kiến Diệp Lăng Nguyệt.
Dù sao ở Đại Hạ cũng có đủ các loại danh mục sắc phong quận chúa, không đến mấy trăm thì cũng được khoảng một trăm nên số người mà thái hậu có thể nhớ được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này, thái hậu sở dĩ triệu kiến Diệp Lăng Nguyệt là bởi vì thái hậu không cẩn thận bị ngã, thân thể không thoải mái, thái y trong cung tới xem cũng chỉ cho thái hậu dùng một chút đan dược.
Lúc này, một nữ quan bên người bà liền nhớ đến vị quận chúa có kỹ thuật xoa bóp kia.
Lần triệu kiến này chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt, sau khi vào cung nàng liền được đưa đến trước mặt thái hậu.
Thái hậu Bách Phượng, huân hương đốt nhàn nhạt, lúc Diệp Lăng Nguyệt vào cửa, thái hậu đang ngủ trưa, nàng thuận miệng chuyện trò mấy câu với nữ quan, sau đó bắt đi đầu loanh quanh trong cung Bách Phượng.
Đúng lúc thấy một cung nữ đang hái hoa mẫu đơn, trong cung Bách Phượng loại hoa được trồng nhiều nhất chính là hoa mẫu đơn.
“Vị tỷ tỷ này, tỷ cắt sai rồi.” Diệp Lăng Nguyệt từ sau khi có Hồng Mông Thiên, trồng đủ các loại linh quả rau củ nên đối với hoa cỏ cũng có hiểu biết nhất định.
Nàng bước đến, giúp cắt bỏ vài cành dư thừa.
“Thật không ngờ Diệp quận chúa còn có hiểu biết về hoa cỏ.” Thái hậu được vài tên cung nữ dìu tới, người có chút tiều tụy so với mấy ngày trước.
Diệp Lăng Nguyệt nghe nói thái hậu lần này ngã không nhẹ, nhưng lý do tại sao ngã thì lại không nghe ai nhắc đến cả.
“Tham kiến thái hậu nương nương, tiểu nữ chỉ là thường ngày ở nhà cũng thích trồng một vài loại hoa cỏ nên có hiểu biết chút it.” Diệp Lăng Nguyệt cười nói.
Những chậu hoa mẫu đơn trong Bách Phượng cung này đều là do một tay bà chăm sóc, Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới nhìn qua, tùy ý cắt bỏ vài nhánh nhưng các nhánh được cắt đều là nhánh cây bị bệnh, việc cắt bỏ đối với sự sinh trưởng sau này của mẫu đơn mang lại nhiều lợi ích.
“Bản cung nơi này vừa hay có một gốc mẫu đơn thượng hạng, chỉ tiếc lại không nuôi dưỡng tốt, ngươi giúp ta xem một chút nó còn cứu được hay không?” Thái hậu dắt theo Diệp Lăng Nguyệt đi tới một bên.
Ở trong góc của Hoa Uyển, quả nhiên có một gốc mẫu đơn, đây là gốc mẫu đơn quý giá nhất ở cung Bách Phượng, nhưng không biết vì lý do gì mà trước giờ đều sinh trưởng không được tốt, thái hậu lại không nỡ vứt bỏ.
Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, lấy tay sờ lên một lá, rồi dùng Đỉnh Tức kiểm tra bên trong cây, phát hiện bên trong cây mẫu đơn này có không ít trứng côn trùng.
Những thứ trứng côn trùng này chính là lý do khiến cho lá cây bị khô héo nhưng chỉ cần dùng Đỉnh Tức để cắn nuốt hết trứng côn trùng rồi lại đặt ở trong Hồng Mông Thiên để dùng linh khí nuôi dưỡng một thời gian, cây mẫu đơn này nhất định có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt sau khi kiểm tra một hồi lâu vẫn không lên tiếng, thái hậu không kìm lòng được hỏi.
“Gốc cây mẫu đơn này còn có thể cứu không?”
“Có thể cứu, nếu thái hậu tin tưởng giao nó cho tiểu nữ nuôi dưỡng thì không đến một tháng tiểu nữ nhất định sẽ trả lại cho thái hậu một gốc mẫu đơn khỏe mạnh, tươi tốt.” Diệp Lăng Nguyệt rất có lòng tin nói.
“Thái hậu, gốc mẫu đơn kia là Lục hoàng tử tặng cho người, giao cho người ngoài sợ là không tốt?” Cung nữ bên người của thái hậu nhỏ giọng nói.
Lục Hoàng Tử?
Diệp Lăng Nguyệt nhớ đương kim thái tử là Tứ hoàng tử, mà Lục hoàng tử chắc là con của vị hoàng hậu kia.
Vị Lục hoàng tử này cũng chính là người mà trước đó Lam phu nhân muốn nhờ Diệp Lăng Nguyệt hỗ trợ chữa trị.
Hạ Đế cung phi đông đảo, hoàng tử công chúa cũng có hơn mười người, nhưng bàn về thiên tư thì thông minh nhất là đương kim Lục hoàng tử, hắn cũng rất được thái hậu và Hạ Đế sủng ái.
Nghe nói hắn từ lúc còn rất nhỏ đã có thể tu luyện tinh thần lực, ba tuổi đã thuộc lòng Đại Hạ chí, bốn tuổi là có thể ngâm thơ đối câu, tất cả mọi người đều cho rằng Lục Hoàng Tử sẽ là người thừa kế chính thống.
Chỉ tiếc, lúc Lục hoàng tử năm tuổi, đột nhiên tính tình có sự biến hóa lớn, tính cách trở nên vô cùng cô tịch, hắn luôn tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không chịu gặp, hắn còn đập bể mọi thứ ở trong phòng, ngay cả hoàng hậu cũng không có cách nào đến gần.
Trước đó có người nói, Lục hoàng tử là trúng tà thuật, cũng có người nói Lục hoàng tử bị bệnh sau khi dùng đan dược.
Nhưng dù cho là cách nói nào thì “bệnh” của Lục hoàng tử trước giờ vẫn không có chuyển biến tốt.
Cũng vì Lục hoàng tử, Hoàng Hậu và Hạ Đế bất hòa.
Thoáng một cái, vài năm trôi qua, Lục hoàng tử đã trở thành một điều cấm kỵ trong hoàng cung, trừ hoàng hậu, thái hậu và vài người ở bên cạnh họ thì không có người nào có thể đến gần Lục hoàng tử.
Lần này, thái hậu ngã bị thương có lẽ cũng liên quan đến Lục hoàng tử.
Lúc nhắc đến Lục hoàng tử, trên mặt của thái hậu lộ rõ vẻ lo lắng.
Bà nhìn lại gốc mẫu đơn ở trong góc kia.
“Không xuất cung, cả đời nó vẫn sẽ như thế, cho nó một cơ hội cuối cùng đi, nếu vẫn không cứu được thì đành bỏ nó đi vậy.”
Diệp Lăng Nguyệt nghe ra ý trong lời nói của thái hậu, trong lòng hơi chấn động một chút.
Dù quen biết thái hậu không lâu nhưng Diệp Lăng Nguyệt có thể nghe ra được, đây đâu chỉ là một gốc mẫu đơn thông thường, trong tâm khảm của thái hậu nó chính là Lục hoàng tử.
“Lăng Nguyệt nhất định không phụ sự kì vọng của thái hậu, tiểu nữ thấy sức khỏe của thái hậu không được tốt, không bằng Lăng Nguyệt giúp người xoa bóp một chút.” Diệp Lăng Nguyệt cất chậu hoa mẫu đơn đi rồi bắt đầu xem bệnh cho thái hậu.
Nàng dùng Đỉnh Tức kiểm tra cho thái hậu một lúc.
Phát hiện thái hậu là bởi vì trong lúc ngã ở vị trí eo bị tụ máu bầm nên mới dẫn đến tình trạng này.
Bởi vì khối máu bầm này ở vị trí rất đặc thù cho nên những ngự u trước đó đều không phát hiện, cho dù là có người phát hiện cũng không dám tùy tiện hạ châm nhưng Diệp Lăng Nguyệt có được Đỉnh Tức nên không giống như vậy.
Nàng xoay xoay Đỉnh Tức một chút, khối máu bầm kia liền bị Đỉnh Tức chiếm đoạt.
“Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên có cách, còn thông minh hơn mấy lão ngự y kia, bọn họ dùng đủ loại phương pháp, châm cứu, ống giác, toàn bộ đều vô ích. Ngược lại ngươi chỉ giúp ta xoa bóp một chút, Ai Gia đã cảm thấy cả người khỏe hơn hẳn.” Thái hậu thả lỏng gân cốt, phát hiện thân thể mình thoáng cái đã linh hoạt hơn rất nhiều.
Trước đó, bà sắc phong cho Diệp Lăng Nguyệt cũng là vì có quan hệ với Lam Ứng Vũ, nhưng hôm nay cùng Diệp Lăng Nguyệt chuyện trò mấy câu, lại phát hiện mình và tiểu nha đầu này rất có duyên, hai người bất tri bất giác nói tới chạng vạng, thái hậu còn giữ nàng ở lại dùng cơm xong, mới để nàng rời đi.
“Ai gia đã rất nhiều năm không có người để cùng trò chuyện như vậy, tiểu nha đầu ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức lại không ít. Ở đây có một tấm lệnh bài, ngươi mang trên người, sau này có thể tự do ra vào hoàng cung.” Thái hậu trò chuyện một buổi chiều, cũng có chút mệt nên liền ra lệnh cho cung nữ đưa Diệp Lăng Nguyệt xuất cung.
“Đi tiếp về phía trước chính là của cung, thái hậu còn đang chờ nô tỳ, ta tiễn quận chúa đến đây vậy.” Vị cung nữ kia đưa Diệp Lăng Nguyệt đến cửa cung Bách Phượng, chỉ chỉ về phía trước.
Diệp Lăng Nguyệt gật đầu, khóe mắt liếc qua vẻ mặt của cung nữ kia thấy có chút không đúng.
Diệp Lăng Nguyệt cau mày một cái, trong đầu nhớ lại, nếu nàng nhớ không lầm thì vị cung nữ này chình là vị cung nữ ở sau lưng của Lạc quý phi trong bữa tiệc mấy hôm trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]