Không biết hôn mê bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới tỉnh lại.
“Thế nào con lại trở lại Lam phủ rồi?” Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đầy lo âu của Lam phu nhân và Lam tướng quân.
Lúc nhìn thấy hai người, Diệp Lăng Nguyệt còn có một chút ngạc nhiên.
Còn nhớ, bởi vì thể lực của nàng chống đỡ hết nổi mới bất tỉnh.
“Đứa con ngốc này, mấy ngày con không có nghỉ ngơi, cũng không có ăn uống gì. Làm sao có thể cứ thế quỳ ở bên ngoài Hầu phủ mãi được.” Lam phu nhân nhìn Diệp Lăng Nguyệt tiều tụy đi không ít, cứ thế lau đi nước mắt.
“Là Phượng Vương đưa con về đây.” Lam Ứng Vũ cũng là thổn thức không dứt. Đứa nhỏ này quật cường đến nỗi làm cho người khác đau lòng a.
Đứa con như thế này, lúc đó Hồng Phóng thế nào lại từ bỏ đi.
Phượng Tân đưa nàng về, trong đầu xẹt xẹt ánh lửa thoáng qua một cảnh tượng.
Nàng nhớ trước lúc hôn mê... Phượng Tân nói một câu... Nhớ lại câu nói kia của Phượng Tân Diệp Lăng Nguyệt hô hấp trong nháy mắt rối loạn mà đứng bật dậy.
Phượng Tân nói, thích nàng?
Nàng nhất định là nghe lầm rồi.
“Phượng Vương sau khi ôm con trở về toàn thân ướt nhẹp. Người hầu của hắn đã đưa hắn trở về. Hy vọng hắn không phải vì điều này mà bị nhiễm bệnh.” Lam phu nhân than thở một tiếng.
Phượng Tân cũng là một người có tâm. Thân thể và gân cốt của hắn như thế cả một quãng đường ôm Diệp Lăng Nguyệt trở về, không biết có thể chịu đựng được hay không.
Lúc ấy Lam phu nhân và Lam Ứng Vũ cũng bị dọa cho giật mình. Lúc Phượng Tân ôm Diệp Lăng Nguyệt trở về, ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ, dường như người thiếu niên ôn hòa, tuấn mỹ vô song ngoài kia, thoáng cái liền biến mất vậy.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết, sau khi nàng dầm mưa hôn mê, ước chừng đã ngủ mê man một đêm. Dọa cho Lam phu nhân cực nhọc ngày đêm, không thể yên tâm nghỉ ngơi, một mực ở bên cạnh trông nom.
“Mẹ con như thế nào rồi ạ?” Diệp Lăng Nguyệt ngủ qua một đêm, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là Diệp Hoàng Ngọc.
“Sau khi ăn viên Thất phẩm Hồng văn đan mà Phượng Tân đưa tới. Nguyên lực trong cơ thể nàng coi như đã bình ổn lại.” Lam Ứng Vũ đem chuyện Phượng Tân lấy Bảo Mệnh Đan dược của chính mình đưa cho Diệp Hoàng Ngọc, nói cho Diệp Lăng Nguyệt biết.
Ngay tại lúc ba người yên lặng không nói gì, Yến Triệt vội vã chạy vào.
“Chủ nhân, bên ngoài phủ có một lão già tới. Lão nói lão là Vũ Hầu Cổ Thương Thiên.”
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên, lại tự mình đến Phủ Tướng Quân. Người như vậy có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp. Ngay đến cả Lam Ứng Vũ cũng không nghĩ tới.
Người ân sư này của hắn, trước đó không phải nói sẽ không cứu sao. Ngay đến cả Lăng Nguyệt quỳ ở bên ngoài cửa phủ nguyên một ngày, lão vẫn tâm địa sắt đá thờ ơ không động lòng. Lúc này, sao đột nhiên lại đi tới cửa?
Vợ chồng Lam gia tay chân luống cuống, đồng loạt đi ra cửa nghênh đón.
“Võ Hầu đại nhân, thật là ngài sao?” Lam Ứng Vũ trước mặt mọi người là giọng nói hào sảng, tướng quân vô địch quân lệnh như núi. Nhưng lại có thể ở trước mặt thụ nghiệp ân sư, giống như một đứa bé sơ sinh lo sợ.
“Ngươi chính là Diệp Lăng Nguyệt?” Cổ Thương Thiên không để ý đến Lam Ứng Vũ, ánh mắt lẫm liệt phong tỏa rồi đi tới phía trước Diệp Lăng Nguyệt.
Đại Hạ Vũ Hầu, Cổ Thương Thiên. Mặt như nặng táo, trong đôi mắt già nua mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Diệp Lăng Nguyệt liếc đến Vũ Hầu, cũng có vài phần ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ rằng Vũ Hầu Cổ Thương Thiên nhìn qua lại chẳng khác gì với một lão giả.
Càng quái dị hơn là, Cổ Thương Thiên nhìn thấy trong ánh mắt của nàng tựa hồ còn có một tia cấm kỵ.
“Tại hạ chính là Diệp Lăng Nguyệt, không biết Võ Hầu đại nhân tự mình tới đây là vì chuyện gì?” Diệp Lăng Nguyệt không thích bị người khác nhìn từ trên xuống dưới như vậy.
“Lão phu tới là để cứu người.” Cổ Thương Thiên vừa nói dứt lời, trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
“Còn chưa tránh ra, nếu người có chuyện bất trắc gì thì cũng đừng oán trách lão phu.”
Cổ Thương Thiên cũng không muốn nói nhiều. Bộ dáng kia, giống như lo lắng Diệp Lăng Nguyệt không vui, sẽ không để cho lão cứu người vậy.
Cổ Thương Thiên cũng cảm thấy rất oan ức, lão sống đã hơn nửa đời người, đây là lần đầu lão bực bội như hôm nay.
Diệp Lăng Nguyệt và mấy người Lam Ứng Vũ, cũng còn có một chút không phản ứng kịp.
Cái gì, Vũ Hầu này không phải là có bệnh gì đấy chứ. Trước đến xin thì không đến, thì giờ lại lùi lũi tự mình tìm tới cửa. Nhìn bộ dáng kia của lão, rõ ràng là không đợi cứu người.
“Võ Hầu đại nhân mời tới bên này. Phu nhân, Lăng Nguyệt, các người cũng ở bên ngoài đợi đi.” Lam Ứng Vũ cũng là thụ sủng nhược kinh. Hắn cũng không hiểu, tại sao Vũ Hầu xưa nay một lời hứa ngàn vàng lại tạm thời thay đổi chủ ý, đồng ý chữa bệnh, còn tới cửa viếng thăm. Đãi ngộ này, chỉ sợ cũng chỉ có Hạ Đế và lão thái hậu mới có thể có được.
“Quá tốt, Vũ Hầu chịu ra tay. Diệp muội tử có thể cứu rồi.” Trong miệng Lam phu nhân không ngừng niệm A di đà phật cầu nguyện.
Đã nhiều ngày nay, vì chuyện của Diệp Hoàng Ngọc. Lam phủ từ trên xuống dưới, cũng là ăn không ngon, ngủ không yên.
“Ngươi đi ra bên ngoài canh chừng. Lão phu chẳng qua là đồng ý cứu Diệp Hoàng Ngọc. Còn về phần Diệp Hoàng Ngọc có thể lành bệnh hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của chính nàng rồi.” Sau khi Cổ Thương Thiên vào phòng bệnh, liền ra mệnh lệnh cho Lam Ứng Vũ chờ ở bên ngoài phòng.
Lam Ứng Vũ nào dám nói không, rối rít lui ra ngoài.
Vũ Hầu Cổ Thương Thiên đi tới phía trước chiếc giường nhỏ, xem qua tình hình của Diệp Hoàng Ngọc một chút.
Vừa mới kiểm tra một lát, trong đôi mắt già nua của Cổ Thương Thiên, bỗng có chút ngạc nhiên.
Diệp Hoàng Ngọc này vận may cũng thật tốt.
Lúc trước Cổ Thương Thiên không muốn cứu Diệp Hoàng Ngọc. Một mặt, là bởi vì Diệp Hoàng Ngọc bị Hồng Phóng gây thương tích, gân mạch đứt đoạn. Vết thương như vậy, dùng Nguyên Lực chữa thương rất phức tạp. Nếu không để ý, sẽ còn phản lại liên lụy tới tu vi của Cổ Thương Thiên.
Cổ Thương Thiên và vị Lão Hầu Gia kia của Hồng phủ nhiều năm qua, bất kể là ở trên quan trường, hay là ở trên phương diện tu vi thì đều là đối thủ của nhau. Hai người đều là luân hồi cảnh cường giả, tu vi cũng sàn sàn với nhau.
Tuy nói Diệp Hoàng Ngọc bị đuổi ra khỏi Hồng phủ, nhưng dù sao vẫn là người Hồng phủ. Để hắn phí sức cứu con dâu của đối thủ mình, Cổ Thương Thiên thực sự không vui.
Mặt khác, Vũ Hầu cũng không hiểu rõ về Diệp Hoàng Ngọc.
Nhưng hôm nay thì khác, phía sau mẹ con Diệp Hoàng Ngọc còn có chỗ dựa là Quỷ Đế.
Mà vết thương của Diệp Hoàng Ngọc, so với tưởng tượng của Cổ Thương Thiên dễ xử lý hơn rất nhiều.
Gân mạch trong cơ thể nàng cũng được ai đó dùng thủ pháp gần như hoàn mỹ, hoàn toàn chữa trị phục hồi. Không chỉ có như thế, trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, còn có một nguồn dược lực rất mạnh mẽ.
Nhìn trạng thái dược lực, chắc hẳn gần đây nàng mới vừa ăn Đan dược lục thất phẩm trở lên. Phẩm chất của Đan dược ấy, đủ để khởi tử hồi sinh.
“Diệp Hoàng Ngọc, mạng của ngươi cũng vẫn chưa tới đường cùng, kỳ ngộ nghịch thiên. Lão phu sẽ thuận theo thiên mệnh giúp ngươi xông qua cửa ải này. Còn có thể lột xác hay không, thì xem ngươi tự thân thôi.” Cổ Thương Thiên dứt lời, ngồi xếp bằng, dùng nguyên lực trong cơ thể chậm rãi đưa vào trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc.
Trong lúc hôn mê vô thức, Diệp Hoàng Ngọc chỉ cảm thấy gân mạch trong cơ thể lưu động dạt dào một cổ Nguyên Lực hùng hậu.
Trong đan điền của nàng, viên Nguyên Đan kia đã bị phá vỡ và tách ra, cũng dần dần được cổ Nguyên Lực chữa trị.
Nguyên Đan dần dần được tạo thành. Trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, một cổ Nguyên Lực mới tinh đang dần được hình thành.
Bên ngoài phòng, Diệp Lăng Nguyệt và mọi người Lam Ứng Vũ, cũng đang rất mong chờ.
Từ lúc mặt trời lặn, đến lúc trăng lên. Một đêm rất dài, dường như mãi mãi cũng sẽ không kết thúc vậy. Cũng không ai biết, Diệp Hoàng Ngọc lần này là kiếp trọng sinh hay là từ nay về sau sẽ là một phế nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]