Không biết hôn mê bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới tỉnh lại.
“Thế nào con lại trở lại Lam phủ rồi?” Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đầy lo âu của Lam phu nhân và Lam tướng quân.
Lúc nhìn thấy hai người, Diệp Lăng Nguyệt còn có một chút ngạc nhiên.
Còn nhớ, bởi vì thể lực của nàng chống đỡ hết nổi mới bất tỉnh.
“Đứa con ngốc này, mấy ngày con không có nghỉ ngơi, cũng không có ăn uống gì. Làm sao có thể cứ thế quỳ ở bên ngoài Hầu phủ mãi được.” Lam phu nhân nhìn Diệp Lăng Nguyệt tiều tụy đi không ít, cứ thế lau đi nước mắt.
“Là Phượng Vương đưa con về đây.” Lam Ứng Vũ cũng là thổn thức không dứt. Đứa nhỏ này quật cường đến nỗi làm cho người khác đau lòng a.
Đứa con như thế này, lúc đó Hồng Phóng thế nào lại từ bỏ đi.
Phượng Tân đưa nàng về, trong đầu xẹt xẹt ánh lửa thoáng qua một cảnh tượng.
Nàng nhớ trước lúc hôn mê... Phượng Tân nói một câu... Nhớ lại câu nói kia của Phượng Tân Diệp Lăng Nguyệt hô hấp trong nháy mắt rối loạn mà đứng bật dậy.
Phượng Tân nói, thích nàng?
Nàng nhất định là nghe lầm rồi.
“Phượng Vương sau khi ôm con trở về toàn thân ướt nhẹp. Người hầu của hắn đã đưa hắn trở về. Hy vọng hắn không phải vì điều này mà bị nhiễm bệnh.” Lam phu nhân than thở một tiếng.
Phượng Tân cũng là một người có tâm. Thân thể và gân cốt của hắn như thế cả một quãng đường ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870524/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.