Chương trước
Chương sau
“Lăng Nguyệt, chuyện này sợ là không dễ. Thái tử bị đâm, toàn bộ Đại Hạ đều biết. Đối phương là một cao thủ Đan Cảnh, Hồng Phóng đã tung tin ra ngoài, chỉ cần là Đan Cảnh cao thủ thì đều là nghi phạm. Dưới tình huống như vậy, Vũ Hầu tuyệt đối không thể nào ra tay giúp cứu chữa mẹ con.” Lam Ứng Vũ cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

Đại Hạ Vũ Hầu, là hoàng thất Thủ Hộ Giả, Diệp Hoàng Ngọc mặc dù ám sát Hồng Phóng nhưng bên ngoài đều cho rằng bà muốn ám sát thái tử.

“Nghĩa phụ, bất luận là như thế nào, còn cũng phải thử một lần, nếu không Nguyên Đan của mẫu thân không ổn định, nếu như vỡ vụn thì tu vì của bà liền bị hủy toàn bộ.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, cơ hội thành công rất thấp nhưng nàng chỉ có thể thử một lần.

Lam Ứng Vũ ngay lập tức đi ra ngoài.

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Lam Ứng Vũ mặt đầy thất vọng trở về.

“Võ Hầu đại nhân từ chối rồi.” Lam Ứng Vũ đem chuyện đã xảy ra nói cho Vũ Hầu, nhưng đối phương vẫn không chịu cứu chữa Diệp Hoàng Ngọc.

Mặc dù đã sớm đoán được kết quả nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn rất thất vọng.

“Lăng Nguyệt, thật ra thì còn có một người chắc có thể cứu mẹ con, là Quỷ Đế Vu Trọng.” Lam Ứng Vũ chợt nhớ tới.

Nhưng ngay sau đó, Lam Ứng Vũ lại lắc đầu.

Thiên hạ lớn như vậy, Quỷ Đế Vu Trọng hành tung bí ẩn, sợ rằng so với Hạ Hầu phương tôn còn còn khó tìm hơn.

Huống chi, Quỷ Đế Vu Trọng giết người vô số, sao lại chịu cứu người chứ.

Diệp Lăng Nguyệt cũng không phải không nghĩ đến Vu Trọng nhưng người nam nhân kia cao thâm khó đoán, trước đó đã hai lần cứu giúp, Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn cảm thấy đó không phải là tình cờ, người nam nhân kia không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn đụng đến.

“Lăng Nguyệt, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, con hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, con đã mấy ngày không chợp mắt rồi.” Lam phu nhân đau lòng Lăng Nguyệt.

“Không, nghĩa mẫu, con sẽ đi cầu xin Võ Hầu đại nhân, làm phiền người chăm sóc cho mẹ của con.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết trước mắt chỉ có Vũ Hầu có thể cứu mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc, nàng không nói thêm, quay đầu đi ra khỏi Lam phủ.

Lam Ứng Vũ muốn ngăn cũng không ngăn được.

Phượng Tân thấy Diệp Lăng Nguyệt rời đi, cũng đầy lo âu.

Sau khi từ suối nước nóng ở hành cung trở về, hắn vẫn chờ ở Lam phủ, sau đó từ Lam Ứng Vũ biết được thương thế của Diệp Hoàng Ngọc, Phượng Tân lấy ra một viên đan dược.

“Lam phu nhân, chỗ này của ta có một viên thất phẩm Hồn Đan, ngươi hãy giúp ta đút cho mẫu thân của Lăng Nguyệt, có lẽ có thể đến giúp ích cho Diệp tam tiểu thư.”

Lúc thấy viên đan dược kia, hai vợ chồng Lam Ứng Vũ đều ngẩn ra.

Hai người bọn họ mặc dù không biết về đan dược nhưng viên đan dược trước mắt này là một viên văn đan màu đỏ.

“Vương gia, đó là do phương Tôn đại nhân luyện chế để bảo mệnh cho ngài, ngài không thể đưa nó...” Đao nô thấy Phượng Vương lấy hồn đan bảo vệ tánh mạng của mình ra liền vội vàng ngăn lại.

“Đao nô, đây không phải là chuyện của ngươi.” Phượng Tân lãnh đạm nói.

Đao nô lập tức im lặng, hắn từ nhỏ đã theo Phượng Vương, biết được lúc nào là Phượng Vương đang tức giận.

Viên Hồn Đan thất phẩm này có lẽ ngay cả người chết khi uống vào cũng có thể sống lại, cả Bắc Thanh chỉ có ba viên, vậy mà bây giờ Phượng Vương lại chịu nhường?

Đây không khác nào là giao ra tính mạng của mình.

Lam Ứng Vũ và Lam phu nhân nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc.

Bọn họ vốn cho rằng Phượng Vương và Lăng Nguyệt chỉ là quan hệ bạn tốt nhưng trên đời có bạn tốt nào lại có thể trực tiếp đem đan dược cứu mạng chính mình giao ra.

Ai nấy đều thấy được, Phượng Vương đối với Lăng Nguyệt...

“Các ngươi nhận lấy đi, ta đi tìm Lăng Nguyệt.” Phượng Tân dứt lời liền rời khỏi lam Phủ.

“Chuyện này... Ai cũng đều rời đi. Vậy đan dược này rốt cuộc là dùng hay là không dùng đây?” Lam Ứng Vũ chần chờ.

“Cứu người như cứu hỏa, cứ cho mẫu thân của Lăng Nguyệt ăn vào rồi tính.” Lam phu nhân lấy đan dược giúp Diệp Hoàng Ngọc uống vào.

Vũ Hầu phủ là một trong những nơi được phòng bị nghiêm ngặt nhất, có lẽ chỉ xếp sau hoàng cung mà thôi.

Bình thường ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt, nhưng hôm nay xuất hiện một người quỳ ở phía trước.

Mặc dù đã qua tiết trung nguyên nhưng ở đây là khí hậu nhiệt đới, mặt trời giữa trưa vô cùng chói chang.

Ánh mặt trời nóng rát chiếu vào người Diệp Lăng Nguyệt.

“Kính xin Võ Hầu đại nhân cứu mẹ ta một mạng.”

Giọng nữ từ mát lạnh đến khàn khan phát ra, truyền vào trong Vũ Hầu Phủ nhưng cửa của Vũ Hầu Phủ vẫn đóng chặt như cũ.

Mồ hôi nhỏ xuống đất.

Vì để chữa trị cho Diệp Hoàng Ngọc nên đã hao hết sức lực, Diệp Lăng Ngyệt lại không chợp mắt cũng không ăn uống gì, sức khỏe nàng cho dù có tốt thì cũng không chịu được.

“Chi Ước.” Tiểu Chi Ước nhìn bộ dáng của lão đại, vô cùng lo lắng.

Tiểu gia hỏa không biết từ nơi nào lấy được một mảnh lá sen, nó liền lau mồ hôi trên trán cho lão đại.

Thấy trên đỉnh đầu đột nhiên có bóng râm, Diệp Lăng Nguyệt vốn đã bị phơi nắng đến chóng mặt lúc này liền ngẩng mặt lên, bắt gặp được nụ cười của Phượng Tân.

Trong tay hắn cầm một cây dù, giúp Diệp Lăng Nguyệt cản ánh nắng.

“Lăng Nguyệt, trở về thôi.” Phượng Tân trong lòng thương yêu không dứt.

“Không, ta nhất định phải mời được Vũ Hầu cứu chữa cho mẫu thân.” Lúc này Diệp Lăng Nguyệt ở trong mắt của Phượng Tân giống như một đứa bé cố chấp, nàng chỉ có một ý nghĩ chính là mời được Vũ Hầu.

Phượng Tân biết Diệp Lăng Nguyệt nếu không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua.

“Vậy ta ở đây chờ cùng với muội.” Phượng tân đi tới bên người Diệp Lăng Nguyệt, giống như một cây đại thụ che trời, thay nàng che đi ánh mặt trời.

Hắn đem phần lớn ô dù che cho Diệp Lăng Nguyệt, hơn nửa người của chính mình lại bộc lộ dưới ánh mặt trời.

“Vương gia?” Đao nô đi lên phía trước.

“Lui ra.” Giọng của Phượng Tân vô cùng lạnh giá.

Mặt của Phượng Tân trắng nõn  bởi vì bị ánh mặt trời chiếu vào nên đã có chút đỏ.

Nhưng hắn vẫn cầm dù che cho Diệp Lăng Nguyệt.

Bất giác trời lại đổ mưa, từng giọt mưa không ngừng rơi xuống, rất nhanah nước trên mặt đất đã chảy thành dòng.

“Phượng tân, ngươi trở về đi.” Diệp Lăng Nguyệt có chút lo lắng cho thân thể của Phượng Tân.”Ngươi tại sao phải đối với ta...”

“Làm bất cứ điều gì cho người mình thích cũng không cần có lý do.” Lời nói của Phượng Tân nhẹ nhàng truyền đến bên tai của Diệp Lăng Nguyệt.

Thích... Phượng Tân đối với nàng...

Diệp Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, nàng ngẩng đầu lên... Chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể mềm nhũn, người liền ngả ra đất.

Trước khi nàng hôn mê, nàng cảm giác được mình rơi vào một vòng tay ấm áp, cánh tay kia rất có lực, một cảm giác quen thuộc xuất hiện nhưng nàng còn chưa kịp nhận rõ chủ nhân của cánh tay kia thì đã hôn mê bất tỉnh.

“Chi Ước.” Tiểu Chi Ước ở một bên tò mò nhìn Phượng Tân và lão đại ở trong mưa.

Đại mỹ nhân Phượng Tân hôm nay nhìn qua có chút khác.

Nhìn Diệp Lăng Nguyệt  sắc mặt tái nhợt, tròng mắt Phượng Tân tràn đầy dịu dàng và lo lắng.

Thật là một nha đầu ngốc khiến cho người khác không thể yên tâm... Phượng tân ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa của Vũ Hầu phủ.

Trong tròng mắt hắn nổi lên mưa dông gió giật.

“Giỏi cho một tên Vũ Hầu, thật là lớn gan.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.