Hồng Phóng gật đầu một cái, ngầm thừa nhận những lời của Gia Cát Nhu.
Chuyện của nữ nhân cứ để nữ nhân xử lý là tốt nhất, dù sao hậu cung cũng chính là chiến trường của nữ nhân.
Mấy chiếc xe ngựa của Hồng phủ, xuất cung liền đi về hướng Hồng phủ.
Đêm khuya ngày tết Trung Nguyên, trên đường phố, ánh trăng trải đều trên mặt đất, cả một con đường dài, đều phủ đầy ánh sáng trăng, nhìn qua không có bất kỳ bóng người nào.
Trên xe ngựa, Hồng Phóng cau mày, lẳng lặng phóng một ánh mắt ra phía bên ngoài xe ngựa.
Hồng Phóng có thể có được địa vị ngày hôm nay, đã gây ra không ít thù oán, ám sát người khác cũng không phải số ít, vậy nên khi xuất hành, hắn luôn vô cùng thận trong.
“Lão gia, người tối nay cũng uống chút rượu, sau khi trở về, ta hầu hạ người nghỉ ngơi sớm một chút.” Gia Cát Nhu nói với giọng ôn hòa, khắp khuôn mặt kiều mị đều là sự ân cần.
“Làm phiền phu nhân phí tâm rồi.” Hồng Phóng ôm kiều thê, hôn lên trán nàng một cái.
Hai người thành thân đã hơn mười năm, vẫn là ân ái như lúc ban đầu.
Trong góc tối của con đường, một bóng người đang ẩn nấp, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể nào phát hiện ra có người đang nấp ở đó.
Trong mắt Diệp Hoàng Ngọc lửa giận hừng hực, nàng nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa, trên xe, có thể dễ dàng trông thấy hai bóng người.
Hồng Phóng, quả là một tên nam nhân bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870505/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.