Chương trước
Chương sau
“Hồng Lục phu nhân, Hồng tiểu thư, lần này ấp trứng vẫn là linh thú cấp ba.”

Bên này, Phong Tuyết cùng Lưu Thành cũng vô cùng vui vẻ ôm lấy thú sủng từ trong tay tiểu nhị tiệm thú sủng, nhìn thú sủng vừa mới nở ra, thân mật liếm tay hai người, Phong Tuyết cùng Lưu Thành chỉ cảm thấy giống như đang nằm mộng.

Thú sủng cấp năm, ở trong Hạ Đô này e là cũng chỉ những bậc nhất phẩm đại quan, Hầu gia thế tử hoặc là quận chúa mới có thể có được.

“Lăng Nguyệt, thật là thật cám ơn ngươi.” Phong Tuyết và Lưu Thành cảm kích không thôi.

“Đừng khách khí, ta chẳng qua chỉ là tiện tay chọn mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt cười cười.

Hai quả trứng này, trong số những quả trứng duyên đã là chất lượng tốt nhất rồi, chọn ra được một trứng thú cấp năm, vốn dĩ là chuyện rất khó.

Thế vậy mà nàng lại có thể chọn trúng một viên, chỉ sợ ngay cả Thanh Hải Thế Tử cũng phải sinh nghi.

Diệp Lăng Nguyệt dự tính, cứ tiện tay lấy một trứng linh thú cấp hai, dù sao cũng có Hồng Mông Thiên, nàng sẽ tiện tay đem nó cải tạo luôn.

“Khốn kiếp, tiệm này nhất định là gạt người, nếu không thì tạo sao trứng cực phẩm của chúng ta lại không bằng những quả trứng duyên kia chứ?” Hồng Ngọc Oánh tức giận mắng.

“Hồng tiểu thư, chuyện này không thể nói lung tung được, gia tộc chúng tôi ở Hạ Đô mở tiệm thú sủng đã có mấy trăm năm lịch sử, cho tới bây giờ đều là công khai ghi giá, buôn bán ngay thẳng. Ngay cả những thú sủng trong cung của các vương gia công chúa cũng không ngoại lệ, nếu người còn nói bậy bạ, thì xin đừng trách kẻ hèn này, từ nay về sau sẽ không bao giờ tiếp đãi khách của Hồng phủ.” Ông chủ của tiệm thú sủng nghe những lời kia liền cảm thấy khó chịu.

Không tiếp đãi người Hồng phủ, chuyện này coi như làm lớn chuyện.

Gia Cát Nhu vừa nghe thấy liền liếc con gái, vội vàng đứng lên xin lỗi.

“Ông chủ, người đừng nóng giận, tiểu nữ là do quen được nuông chiều rồi.” Gia Cát Nhu vừa an ủi con gái, vừa kéo nàng sang một bên.

“Ngọc Oánh, con muốn làm chuyện này ầm ĩ tới tai của cha con sao? Để xem đến lúc đó cha con sẽ xử lý con như thế nào. Không phải chỉ là mấy quả trứng vỡ thôi sao, ta thấy vấn đề chính là ở trên người của tiểu nha đầu Lam phủ. Nàng trông giống như có bản lĩnh đặc biệt, nghe mẹ, chờ một hồi nàng chọn cái gì, con liền chọn cái đó. Bàn về quyền thế, Tướng Quân phủ làm sao hơn được Hồng phủ chúng ta.” Gia Cát Nhu nói ra, Hồng Ngọc Oánh lập tức đổi giận thành cười.

Nàng lúc này liền đi tới trứng duyên bên cạnh, lộ vẻ vênh váo nghênh ngang.

Diệp Lăng Nguyệt thấy Hồng Ngọc Oánh bỗng nhiên đi tới, liền biết ngay rõ ràng chẳng có ý tốt gì.

Quả nhiên, nàng mới vừa mới chuẩn bị tiện tay lấy một quả trứng thú thì Hồng Ngọc Oánh liền đoạt lấy.

“Quả trứng này ta muốn.”

“Hồng tiểu thư, quả trứng này là ta nhìn thấy trước.”

Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy chán ghét.

Hai mẹ con Gia Cát này, trời sinh thích cướp đoạt những thứ của người khác nhưng không thành, Gia Cát Nhu đoạt nam nhân, sinh ra Hồng Ngọc Oánh thích đi đoạt trứng thú.

“Ai nói nó là trứng của ngươi? Ngươi đã trả tiền rồi sao? Ta không giống như một số nữ nhân nào đó, lừa gạt khiến nam nhân mua đồ cho.” Hồng Ngọc Oánh lên tiếng châm chọc.

“Ngọc Oánh, con muốn mấy cái thì cứ lấy đi, mẹ đã trả trước ông chủ ba ngàn lượng vàng.” Gia Cát Nhu bày ra dáng vẻ của một người mẹ hiền.

Thanh Hải Thế Tử nhìn thấy, mặt lộ không vui, chuyện này rõ ràng chính là ở nhằm vào Lam nhị tiểu thư.

Hắn vừa muốn đứng dậy ngăn lại, liền thấy Diệp Lăng Nguyệt nhìn hắn lắc đầu một cái.

Nhiều tiền đúng không?

Thích cướp đúng không?

Vậy hãy để cho nàng cướp cho đã.

Cặn bã cũng tốt, trứng duyên cũng tốt, nàng Diệp Lăng Nguyệt, có bao nhiêu, cho bao nhiêu.

Diệp Lăng Nguyệt cũng không tranh luận, nhìn một chút, lại chọn một cái trứng duyên, có điều đúng như dự đoán, Hồng Ngọc Oánh lại đoạt lấy.

Diệp Lăng Nguyệt bực bội không lên tiếng, chọn một cái, cướp một cái, không mấy chốc, hơn một trăm quả trứng duyên, đã có hơn nửa bị Hồng Ngọc Oánh đoạt lấy.

Tuy nói trứng duyên giá cả không mắc, chỉ năm mươi lượng vàng, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng là vàng đó, năm mươi quả cộng lại, cũng đã hai ngàn năm trăm lượng, Gia Cát Nhu ở bên cạnh, có chút đứng không vững.

Nàng mặc dù phía sau có tông môn ủng hộ, nhưng dù sao ở Hồng phủ chẳng qua cũng chỉ là thê tử của Hồng Phóng, tài chính của Hồng phủ cũng không ở trong tay nàng, nếu như tiêu xài quá độ, thì sẽ bị những kẻ khác ở Hồng phủ chỉ trích.

“Ngọc Oánh, xem ra cũng đủ rồi đó.” Nhiều trứng duyên như vậy, ấp ra hết cũng là một con số không nhỏ.

Hồng Ngọc Oánh cướp cũng đã mệt mỏi, hậm hực định thu tay lại.

Đang lúc này, Hồng Ngọc Oánh phát hiện, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên “ồ” một tiếng, thủ pháp cực nhanh, nàng lập tức muốn đoạt lấy quả trứng.

Quả trứng này, nhất định có vấn đề.

Hồng Ngọc Oánh bất chấp tất cả nắm lấy quả trứng.

Hai người nghẹn đỏ mặt, mỗi người nắm lấy nửa quả trứng, ai cũng không chịu buông tay.

“Ngươi buông tay, quả trứng này là của bổn tiểu thư.” Hồng Ngọc Oánh nhận định, quả trứng này ắt hẳn là quả trứng tốt nhất, cái ả Diệp Lăng Nguyệt gian xảo này lúc trước nhất định là lừa nàng.

“Hồng Ngọc Oánh, ngươi đừng được voi đòi tiên, quả trứng này ta nhất định phải lấy.” Diệp Lăng Nguyệt lần này cũng cắn chặt, thế nào cũng không chịu thả ra.

Hai người ai cũng không chịu buông tay, quả trứng đáng thương kia ở trong tay hai người, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ nát.

“Hai vị tiểu thư, xin nương tay cho. Không bằng lại chọn một quả trứng khác đi.” Chủ tiệm thú sủng cũng chưa từng gặp qua hai vị tiểu như nào dây dưa như vậy.

Nơi này làm gì giống như đang chọn trứng, rõ ràng là đang đánh nhau mà.

“Không được, muốn đi chọn cái khác thì cũng là ả đi chọn, Diệp Lăng Nguyệt, ngươi cho rằng là ngươi là ai chứ, chỉ là một tiểu thư của Tướng Quân phủ, hơn nữa còn là kẻ ai lịch không rõ, ta đây chính là tiểu thư của Hầu phủ đệ, đắc tội với ta, Hồng phủ sẽ không tha cho ngươi.” Hồng Ngọc Oánh phun ra một tràng.

“Hồng Ngọc Oánh, ngươi chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ lục phòng, quả trứng này, ta nhất định không nhường cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh.

Gia Cát Nhu ở một bên đã để ý thấy sắc mặt Thanh Hải Thế Tử càng ngày càng khó coi.

Lại nhìn sang dáng vẻ không chịu thua của nhị tiểu thư, Gia Cát Nhu có thể kết luận, quả trứng duyên cuối cùng này chính là thứ tốt nhất, dù sao lúc trước những quả trứng Lam nhị tiểu thư chọn, cũng đều là linh thú cấp năm.

Chẳng lẽ, bên trong quả trứng này chính là linh thú cấp sáu, nếu là quả thật như thế, coi như bỏ toàn bộ số trứng duyên kia đi để đổi lấy quả trứng cuối cùng này, thì cũng đáng giá.

“Thanh Hải Thế Tử, người xem vậy phải làm sao bây giờ? Ngọc Oánh kia tính tình vốn được nuông chiều mà sinh hư, không bằng như vậy đi, chúng ta đem toàn bộ trứng duyên chúng ta đã mua cùng với mấy quả trứng cực phẩm này đổi lấy quả trứng duyên kia của Lam nhị tiểu thư, người thấy thế nào?” Gia Cát Nhu mở miệng tìm lời khuyên giải.

“Chuyện này...” Thanh Hải Thế Tử là một người nhanh trí, hắn tính một chút, năm mươi quả trứng duyên cộng thêm mấy quả trứng cực phẩm, đổi lấy một quả trứng duyên, đây quả là một cuộc giao dịch có lợi.

Lại nói, dựa vào tính cách của Hồng Ngọc Oánh, thà gà bay trứng vỡ, cũng sẽ không nhượng bộ.

Hắn đi lên phía trước, rỉ tai Diệp Lăng Nguyệt vài câu.

Sau khi nói xong, Diệp Lăng Nguyệt có chút tức giận bất bình, nhưng hai tay lại buông ra.

“Lần này, ta nể mặt Thanh Hải Thế Tử, điều kiện là do các người tự mình nói ra, dùng trứng đổi lấy trứng, sau này đứng có mà hối hận.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn sang, cả mặt đầy vẻ không cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.