Chương trước
Chương sau
Cổ văn có Thái Học, võ có Hoằng Vũ Điện, nói đến chính là Hoằng Vũ Điện Đại Hạ.

Diệp Lăng Nguyệt nhận được lời nhắc nhở của Lam Thải Nhi. Đối với Hoằng Vũ Điện cũng có hiểu biết qua loa, biết được nơi đó cũng là một nơi cá lớn nuốt cá bé.

Ngày hôm sau, nàng liền dậy thật sớm. Bởi vì muốn sớm quen với Hạ Đô, Diệp Lăng Nguyệt liền một thân một mình đi đến Hoằng Vũ Điện.

Đến đoạn đường trước cửa Hoằng Vũ Điện, phía trước có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi đến.

Chỉ thấy trong miệng hắn lẩm bẩm, giống như đang đọc thuộc khẩu quyết võ học gì đó, trong tay còn cầm bút vẽ tranh.

Nhìn hướng hắn đi đến, chắc cũng là đi đến Hoằng Vũ Điện.

Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị tiến lên hỏi, chỉ thấy ngã ba bên đường có một tên đầy tớ đi ra vẻ mặt hốt hoảng.

Tên đầy tớ va vào người thiếu niên kia.

“Ai da” một tiếng, tên đầy tớ ngã nhào ra đất.

Thiếu niên đang đắm chìm trong công pháp khẩu quyết, lúc này mới tỉnh mộng.

“Không sao chứ?” Thiếu niên vừa nhìn thấy người va vào mình, cảm thấy có lỗi liền vội vàng đỡ tên đầy tớ lên.

“Ngươi bị sao vậy, không có mắt nhìn đường à.” Gã đầy tớ đụng vào người khác, còn ác nhân đổ lỗi mắng người. Hắn vừa mắng vừa nhân lúc thiếu niên kia không để ý, đem một túi tiền nhỏ lén lút nhét vào trong người thiếu niên kia.

Tất cả điều này động tác cực nhanh, xem ra gã đầy tớ này không phải là lần đầu làm chuyện này.

Thiếu niên bị đụng kia, hoàn toàn không hề hay biết. Gã đầy tớ thở phì phò rời đi, thiếu niên gãi gãi đầu, lúng túng đi vào Hoằng Vũ Điện.

Gã đầy tớ sau khi làm xong hết mọi thứ, cho là thần không hay quỷ không biết, xoay mình trốn vào trong ngõ hẻm tĩnh lặng.

Trong ngõ, có vài vị thiếu gia tiểu thư trang phục lộng lẫy đang đứng cười đùa.

“Thiếu gia, đồ đã bỏ vào trong rồi.” Gã đầy tớ thay đổi bộ dáng thô bạo trước đó, hướng về phía thiếu niên nam nữ hoa y mặt đầy nịnh hót.

“Làm tốt lắm, đây là tiền thưởng cho ngươi.” Cầm đầu là tên thiếu gia mặt đỏ răng trắng. Hắn tiện tay ném ra một lượng tiền thưởng, phía sau hắn, các tiểu thư cũng cười phá lên.

Bọn họ đi ra khỏi ngõ hẻm, tiến vào Hoằng Vũ Điện.

Chờ đến khi mọi người đi hết, Diệp Lăng Nguyệt mới từ một bên xuất hiện. Nàng đã hiểu ra vấn đề, ngay sau đó cũng đi về phía Hoằng Vũ Điện.

Hoằng Vũ Điện là võ quán mà Hạ Đế tiền nhiệm xây lên nhằm tuyên dương võ học Đại Hạ, từ con gái hầu gia thế tử, cho tới con cháu quan ngũ phẩm, mỗi ngày đều phải vào bên trong học võ nửa ngày, trừ  ngày nghỉ tang, nghỉ kết hôn ra thì không có trường hợp ngoại lệ.

Nó tiếp giáp với hoàng cung Hạ Quốc. Kiến trúc do mấy chục toà lầu màu nâu đất tráng lệ tạo thành một hàng viên lạc.

Sau khi lấy được thư thông báo của Hoằng Vũ Điện, Diệp Lăng Nguyệt được dẫn đến lớp học ở Hoằng Vũ Điện.

Mặt trời vừa lặn qua khỏi tường điện, trong Hoằng Vũ Điện, một số người đã tụm năm tụm ba lại.

Trong đó phần lớn mọi người đều quen biết với nhau, đang trao đổi về vấn đề tu luyện tâm đắc của mấy ngày trước.

Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên tới, không quen biết ai.

Con ngươi nàng đảo một vòng, nhìn thấy vị thiếu niên đi trên đường học thuộc lòng võ học công pháp trước đó.

“Vị sư huynh này, ta là người mới hôm nay mới tới. Diệp Lăng Nguyệt Phủ Tướng Quân.” Diệp Lăng Nguyệt đi tới sau lưng vị thiếu niên, vỗ vỗ bả vai hắn.

Nhân lúc hắn xoay người lại, Diệp Lăng Nguyệt sử dụng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, trong tay có một túi tiền nhỏ, mở ra thần thức, Diệp Lăng Nguyệt liền đem túi tiền nhỏ kia ném vào Hồng Mông Thiên.

Một túi tiền chứa ngân phiếu một ngàn lượng?

Xem ra, Hoằng Vũ Điện này quả nhiên như lời Lam Thải Nhi nói, là một nơi bẩn thỉu ăn tươi nuốt sống.

Thấy câu hỏi đó là của một cô gái, vị thiếu niên kia mặt đỏ ửng lên.

Khuôn mặt tròn rất là hài lòng, làn da đen có chút đỏ, nhìn là biết một người có tính cách thật thà.

“Ngươi là sư muội mới đến? Ta tên là Lưu Thành, ta cũng vừa mới đến Hoằng Vũ Điện được hai ba tháng, vẫn chưa quen thuộc nơi này. Nhưng nếu sư muội có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.”

Diệp Lăng Nguyệt tới Hạ Đô mới được mấy ngày, đại khái cũng biết quy định của Hạ Đô. Người ở đây, mở miệng câu đầu tiên đều là tổ tiên ta là ai, ai, ai. Câu thứ hai tám chín phần mười là tu vi của ta là cái gì, cái gì, cái gì.

Nhưng cái tên Lưu Thành này ngược lại là một người thành thật, mở miệng ra rất là khách sáo.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi hỏi xong mới biết phụ thân hắn là một văn thư trường sử, quan ngũ phẩm.

Diệp Lăng Nguyệt tùy ý chuyện trò với Lưu Thành. Một hồi sau, lại đến một vị thiếu nữ tên là Phong Tuyết, nàng là con gái của Đô Đốc, tới Hoằng Vũ Điện hơn nửa năm, bàn về lý lịch cùng tu vi, cũng là một trong ba người cao nhất.

Trong đó, Diệp Lăng Nguyệt vừa đột phá Hậu Thiên không bao lâu. Lưu Thành là Luyện Thể Cửu Trọng. Phong Tuyết là Hậu Thiên đại thành.

“Muội chính là con gái thứ hai mà Vô Song Phủ Tướng Quân gần đây mới nhận về. Muội rất thân thiện, không giống với những thiếu gia tiểu thư của quan tam phẩm.” Phong Tuyết và Lăng Nguyệt sau khi làm quen với nhau, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

Thì ra, Hoằng Vũ Điện tuy nói là nơi tập võ, nhưng thường ngày cũng hội tụ không ít những thứ khác xen lẫn vào.

Ở chỗ này, ngoại trừ thực lực ra, thì chính là quyền lực.

Lấy tam phẩm làm thí dụ, con cháu của quan viên tứ ngũ phẩm của tam phẩm trở xuống, được gọi là Võ Sinh hạ đẳng, nhất phẩm trở lên hoặc có huân tước trên người được gọi là Võ Sinh cao đẳng.

Trong Hoằng Vũ Điện, có một cách nói, Võ Sinh cao đẳng ngẩng đầu đi, Võ Sinh trung đẳng cúi đầu đi, Võ Sinh hạ đẳng chính là bò đi.

Lam Ứng Vũ là quan tam phẩm, nhưng ông có phong hào vô song tướng quân mà Hạ Đế đích thân phong tặng. Bàn về cấp bậc, Diệp Lăng Nguyệt ít nhất cũng là Võ Sinh trung đẳng.

Vì vậy nàng mới bằng lòng nói chuyện với Phong Tuyết, Lưu Thành, hai người họ còn rất kinh ngạc.

“Không ngờ rằng Hoằng Vũ Điện dưới chân thiên tử lại có cách xếp cấp bậc vô vị như vậy.” Diệp Lăng Nguyệt nghe vậy, rất là coi thường.

“Lăng Nguyệt, nói chuyện nhỏ tiếng một chút. Trên thực tế, loại bàn luận vai vế này cũng có lí do của nó, những người nhị tam phẩm, thậm chí là các thiếu gia tiểu thư Huân Tước Hầu Môn, đều có gia tộc hoặc là cha chú nâng đỡ. Tu vi võ học của bọn họ so với chúng ta mạnh hơn nhiều, giống như là Đại Hạ Ngự Tiền tỷ thí hàng năm chọn ra hai mươi người đứng đầu, đều bị những Võ Sinh cao đẳng giành hết.” Lưu Thành không nghĩ Diệp Lăng Nguyệt lại to gan như vậy, dám trực tiếp đả kích quy tắc của Hoằng Vũ Điện, vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai nghe thấy, mới thở phào.

Phụ thân Lưu Thành là một quan văn Ngũ Phẩm, con người lão cũng có chút bảo thủ.

“Lưu Thành, lời này của ngươi là không đúng. Tỷ tỷ của Lăng Nguyệt Lam đại tiểu thư, không phải là xếp thứ mười trong lần tỷ thí Ngự Tiền sao. Nam nhân các ngươi, luôn nghĩ nữ nhân chúng ta không bằng các ngươi.” Phong Tuyết ở bên cạnh không phục, vừa nói vừa vung vung nắm đấm.

“Cũng đúng, ta thiếu chút nữa quên, Lam đại tiểu thư cũng rất lợi hại. Lúc trước nàng ở Hoằng Vũ Điện cũng là một nhân vật truyền kỳ. Nàng vẫn luôn là thần tượng của Phong Tuyết.” Lưu Thành tựa hồ có chút sợ Phong Tuyết, đối phương hung dữ lên, hắn liền sợ hãi, mềm nhũn người.

Ba người đang bàn luận.

“Ô, ta tưởng là ai cơ. Đây chẳng phải là tên phế vật của Thái Sử Phủ ư. Mới sáng sớm, ngươi đã có diễm phúc đứng cạnh các người đẹp, bên trái ôm bên phải ấp rồi.”

Sau lưng ba người Diệp Lăng Nguyệt, Phong Tuyết, Lưu Thành, vài tên thiếu gia tiểu thư đi tới.

Nhìn thấy những người đó, Phong Tuyết cùng Lưu Thành vốn đang ở một bên nói chuyện phiếm, khuôn mặt liền biến sắc. Bộ mặt Phong Tuyết đầy tức giận bất bình, Lưu Thành lại có chút sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.