Biết được Diệp Lăng Nguyệt trong nháy mắt trở thành Môn Chủ Quỷ Môn, phản ứng của Lam Thải Nhi và Yến Triệt hoàn toàn không giống nhau.
“Lăng Nguyệt, muội có phải muội muội của ta không. Làm môn chủ rồi làm sao muội có thể quên ta. Tốt xấu gì cũng phải để cho ta làm Phó Môn Chủ chứ.” Lam Thải Nhi nghe thấy hai chữ Quỷ Môn này, cũng cảm thấy uy phong lạ kỳ, muốn đòi một chức vụ Phó Môn Chủ tương đương.
“Tỷ tỷ, chuyện Quỷ Môn muội chỉ là nhất thời nổi hứng. Nếu tỷ có hứng thú, muội có thể để cho tỷ làm bên mua bán, còn tốt hơn nhiều so với chức Phó Môn Chủ Quỷ Môn.” Diệp Lăng Nguyệt thần bí lẩm bẩm mấy câu bên tai Lam Thải Nhi. Lam Thải Nhi sau khi nghe xong, đột nhiên vui hẳn lên.
“Muội không nói ta thiếu chút nữa thì quên mất, chúng ta lúc còn ở Hạ Đô cũng đã mở một Túy Tiên Cư. Mấy hôm nữa ta sẽ vào trong thành xem xét có tửu lầu thích hợp nào muốn chuyển nhượng hay không.” Lam Thải Nhi trở về Hạ Đô, luôn gặp phải đám người An Mẫn Hà.
Lúc ở Ly thành, An Mẫn Hà còn mắng Diệp Lăng Nguyệt là lũ nhà quê. Ở trong Vân Mộng Chiểu, mấy lần giở âm mưu với Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi.
Hai nàng đều ghi hận trong lòng, trong tay hai người vừa có Linh Quả Linh Sơ Hồng Mông Thiên cung cấp, lại có Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng do Diệp Lăng Nguyệt chưng cất. Chỉ dựa vào mấy thứ vũ khí sắc bén này, thanh danh sẽ vang dội ở Hạ Đô. Đến lúc đó nhất định có thể đánh Thần Tiên Cư của nhà An Mẫn Hà đến hoa rơi nước chảy.
Về phần Yến Triệt, khi biết Diệp Lăng Nguyệt phải nghiêm khắc huấn luyện những đứa trẻ kia, thậm chí muốn huấn luyện bọn chúng trở thành sát thủ, lại không có biểu hiện phản đối, ngược lại, hắn còn tán thành ý tưởng của nàng.
“Môn Chủ, Trung Nguyên chúng ta có câu, đưa cho người ta con cá không bằng dạy con người ta cách bắt cá. Yến Triệt từ nay về sau sẽ bảo vệ Môn Chủ. Những đứa trẻ này, ta không có cách nào để bảo vệ. Bọn chúng sẽ phải học cách tự bảo vệ bản thân mình.” Yến Triệt nhìn bề ngoài có vẻ ngốc nghếch, nhưng tâm trí vẫn rất sáng suốt.
Lúc hắn cam kết phải bảo vệ Diệp Lăng Nguyệt cả đời, mạng của hắn đã không phải là của bản thân hắn nữa rồi.
Hắn thấy, tất cả mọi việc Diệp Lăng Nguyệt làm đều đúng.
Nếu nàng muốn hắn giết người, người đó chắc chắn là đáng chết.
Sau khi thu phục Yến Triệt, Diệp Lăng Nguyệt lại lần lượt thu xếp ổn thỏa cho những đứa trẻ kia. Mấy ngày nữa, nàng sẽ tiến hành khảo sát từng người một, xem trong số chúng, có ai thích hợp luyện võ, thậm chí là tinh thần lực hay không.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi mang theo một nam nhân to lớn trở về Lam Phủ, còn dọa Lam tướng quân cùng Lam phu nhân giật mình.
Cũng may hai người đều là người hiểu đại nghĩa, sau khi biết được thân thế đáng thương của Yến Triệt và những đứa trẻ Trung Nguyên mồ côi, cũng hỏi thăm Yến Triệt mấy câu, chắc chắn đối phương là người thành thật, mới đồng ý để cho Yến Triệt ở lại Lam Phủ.
“Phụ thân, phụ mẫu, con gái còn có một chuyện muốn thỉnh cầu. Yến Triệt và mấy chục đứa trẻ này ở với nhau, bọn họ tất cả đều không có hộ tịch, không có cách nào vào thành. Con và tỷ tỷ đã thương lượng với nhau, dự định để cho chúng sống với một số người trong thành, làm việc trong Túy Tiên Cư của Hạ Đô, vì vậy vẫn cần phụ thân mẫu thân giúp đỡ chuyện làm hộ tịch.”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đi theo người nhà họ Lam đến Đế Đô, đối ngoại đối nội, đều gọi phu thê Lam gia là cha mẹ, điều này cũng làm cho phu thê Lam Thị rất hài lòng.
“Chuyện này dễ thôi, Chương đại nhân quản hộ tịch là bạn cũ của ta. Ngày mai ta sẽ đi tìm lão làm mấy chục quyển hộ tịch chứng minh, ngày thường nếu ta rảnh rỗi, cũng có thể dạy võ cho bọn chúng.” Lam tướng quân đồng ý một cách vui vẻ, lúc này ngài cũng thấy rõ bộ dáng của Yến Triệt.
Nhìn kỹ, Lam tướng quân tặc tặc lưỡi phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
Nghe nói người Trung nguyên uống sữa sói hoang lớn lên. Tên lực sĩ trước mắt này, dáng vẻ thật cường tráng.
Thắt lưng này, cánh tay này nếu gia nhập vào quân đội, tuyệt đối có thể là người xung phong dẫn đầu trận tuyến.
Dáng vẻ này của Lam tướng quân, Lam Thải Nhi và Lam phu nhân nhìn thấy vừa buồn cười vừa vui.
“Đáng tiếc là tiểu tử ngươi đã qua mười sáu tuổi rồi phải không. Nếu cách đây mấy năm ta phát hiện ra ngươi sớm, ta nhất định đích thân truyền dạy võ nghệ cho ngươi. Tuổi tác bây giờ của ngươi, học Nguyên Lực đã quá trễ rồi.” Lam tướng quân sau khi quan sát xong, lại thở dài một tiếng.
Ở Đại Hạ, võ giả cũng được, Phương Sĩ cũng được. Thời điểm vỡ lòng tốt nhất chính là trước mười sáu tuổi, nếu vượt quá tuổi này thì tỷ lệ lĩnh ngộ Nguyên Lực cùng tinh thần lực cực kỳ ít.
Nghe nói mình không thể tu luyện Nguyên Lực, ánh mắt Yến Triệt tối sầm lại.
Hôm nay hắn giao chiến cùng Lam Thải Nhi, cũng thấy được sự lợi hại của Nguyên Lực. Hắn vốn dĩ còn hy vọng sau khi gia nhập Phủ Tướng Quân, có thể học Nguyên Lực. Đến lúc đó, có thể bảo vệ Diệp Lăng Nguyệt tốt hơn.
Chỉ tiếc, lời nói Lam tướng quân, lại dập tắt tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Ánh mắt thất vọng của Yến Triệt, cũng rơi vào trong đáy mắt của Diệp Lăng Nguyệt.
Đến khi theo Diệp Lăng Nguyệt trở lại viên lạc, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Yến Triệt, ngươi là bởi vì mình không thể học Nguyên Lực mà cảm thấy chán nản sao?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra tâm sự của Yến Triệt.
“Yến Triệt chỉ là tiếc nuối, không có năng lực tốt hơn để bảo vệ Môn Chủ.” Yến Triệt là một người đơn giản, tất cả vui sướng đau khổ giận hờn của hắn đều hiện lên trên khuôn mặt.
Điều hôm nay hắn nghe thấy nhìn thấy, không khỏi làm hắn ý thức được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên này.
“Ngươi sai rồi, không phải những võ giả chỉ có tu luyện Nguyên Lực mới là vô địch. Ta vừa biết một loại phương pháp, có thể phát huy tiềm lực của bản thân đến cực hạn. Nhưng, vì điều này thì ngươi sẽ phải ngâm mình trong ít nhất mấy trăm loại kịch độc.” Diệp Lăng Nguyệt nói tới phương pháp đặc biệt này, chính là Ngọc Thủ Độc Tôn trong cuốn “Ngũ Độc Bảo Lục” ghi lại một loại phương pháp luyện độc đặc biệt.
Loại phương pháp luyện độc này có thể xâm nhập vào máu thịt và xương cốt của con người, cưỡng chế luyện hóa trong tình cảnh cực kỳ đáng sợ. Ngay cả cao thủ Luân Hồi Cảnh, cũng không phải là đối thủ của người luyện độc, nhưng phương pháp luyện loại độc này, cần phải mất đến hơn ba năm, hơn chín trăm chín mươi loại luyện hóa độc dược, mới có thể hoàn thành.
Người luyện độc, sẽ nắm giữ Độc Nguyên Đan độc nhất vô nhị, một khi nắm giữ Độc Nguyên Đan, thực lực của Yến Triệt, thậm chí sẽ vượt qua cả cao thủ Luân Hồi Cảnh.
“Môn Chủ, ý của người là, ta có thể trở thành người không thua gì với Lam tướng quân như hiện tại?” Trong mắt Yến Triệt, lại dấy lên hy vọng.
“Là mạnh hơn sự tồn tại của tướng quân. Nhưng trước mắt ta cũng không thể bảo đảm, bởi vì chín trăm chín mươi chín loại độc kia, ta cũng cần phải thu thập lại. Nhưng trong ba năm này, thân thể của ngươi sẽ càng ngày càng mạnh.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết, phương pháp này của bản thân có được hay không.
Nhưng dựa theo ghi chép trong Ngọc Thủ Độc Tôn, năm đó Độc Nhân nhất thời nổi dậy luyện ra Ngọc Thủ Độc Tôn, thực lực kinh ngạc. Thậm chí ngay cả Hồng Mông Phương Tiên gặp phải cũng nhức đầu không thôi.
“Môn chủ, Yến Triệt muốn trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, dù có khổ có mệt đi chăng nữa ta đều chấp nhận.” Yến Triệt không chút do dự nào, nói một cách dứt khoát.
“Nếu đã như vậy, ngày mai ta bắt đầu giúp ngươi chuẩn bị dược phẩm.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái.
Nàng và Yến Triệt đều hiểu rất rõ, muốn đứng vững ở Hạ Đô. Hai người bọn họ đều cần phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có như thế, Diệp Lăng Nguyệt mới có thể từng bước từng bước một hoàn thành kế hoạch của nàng. Khiến cho Hồng Phủ cùng những người có lỗi với nàng và mẫu thân của nàng hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]