Vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt là tà thuật Phương Sĩ, vẻ mặt của Sa Cuồng liền biến sắc.
Tà thuật Phương Sĩ nếu đem so với mấy tên lưu manh trong Sơn Hải bang thì còn đáng sợ hơn.
Sa Cuồng đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy nên tin đồn liên quan tới tà thuật Phương Sĩ cũng nghe qua không ít.
Nghe nói ở khu vực Trung Nguyên có rất nhiều tà thuật Phương Sĩ, mấy năm nay đã có không ít tà thuật Phương Sĩ bắt đầu trà trộn vào các nước.
Nếu đắc tội với một tên tà thuật Phương Sĩ, thì trừ phi diệt cả môn phái, nếu không đồng môn nhất định sẽ tập hợp tất cả lực lượng lại, dùng mọi thủ đoạn tiến hành trả thù.
Diệp gia gần đây nhanh chóng quật khởi, lại thấy được khả năng dùng độc và chế tạo Huyền Thiết của Diệp Lăng Nguyệt, Sa Cuồng nhất thời cũng cảm thấy có chút e ngại, đối với lời nói của Diệp Lăng Nguyệt cũng nửa tin nửa ngờ.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, vừa âm thầm nhìn vẻ mặt của Sa Cuồng vẻ mặt, nhìn dáng vẻ của hắn lộ rõ vẻ đã bị lời nói dối của nàng hù dọa, ngay cả lực bấm ở cổ tay nàng cũng lỏng ra mấy phần.
“Nếu người không tin lời ta nói, ta có thể cho ngươi xem một vài tín vật và lệnh bài của chúng ta.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa lấy lệnh bài phó môn chủ của Phương Hạo và mấy cây Huyết Văn Chủy Thủ ra.
Lệnh bài là của Phương Hạo, còn mấy thanh chủy thủ kia là của Liên đại sư, không hề có bất cứ quan hệ gì với Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là hắn cảm thấy mấy thứ này vừa nhìn qua đã biết là đồ tà khí, xung quanh tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được tay của Sa Cuồng đã bắt đầu phát run.
“Sa Bang Chủ, ngươi còn không tin ta lời nói sao? Ngươi hãy suy nghĩ một chút xem, nếu ta không phải là tà thuật Phương Sĩ, Lam Thái Thú sao có thể trong tình huống như vậy mà đột phá đến Luân Hồi Cảnh, ngươi nên biết rằng, ông ta cũng đã gia nhập môn phái của ta nên ta mới giúp hắn.” Những lời nói này của Diệp Lăng Nguyệt đã khiến cho chút nghi ngờ cuối cùng của Sa Cuồng biến mất.
Sa Cuồng chần chờ rồi buông tay ra, nhưng ở trong kim khố này, Diệp Lăng Nguyệt không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Bang phái của các ngươi thật sự có phương pháp để đột phá lên Luân Hồi Cảnh? Dù ta chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh?” Sa Cuồng nằm mộng cũng nghĩ đến đột phá, nhất là khi hắn thấy thực lực của Lam Thái Thú đã tăng lên rất nhiều sau khi đột phá.
“Đó là tất nhiên, thật ra thì việc đột phá cũng không khó khăn gì, chỉ cần uống một loại rượu do môn phái ta điều chế theo phương pháp bí truyền, loại rượu này hiện nay ta đang để ở chỗ hảo tỷ muội Lam Thải Nhi, ngươi chỉ cần uống nó thì tối nay sẽ có thể đột phá. Đến lúc đó, ngươi căn bản không cần lo sợ Lam Thái Thú.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt đã khiến cho tham vọng của Sa Cuồng nổi dậy.
Nhưng Sa Cuồng cũng không phải người ngu xuẩn, dù gì hắn cũng đã tung hoành nhiều năm ở Ly thành, đối với lời nói của Diệp Lăng Nguyệt hắn đương nhiên sẽ có chút nghi ngờ.
“Sa Bang Chủ, nếu ngươi không tin, có thể sai người đến phủ Thái Thú lấy rượu, nếu ngươi hoài nghi rượu có vấn đề, đến lúc đó ta có thể uống cùng với ngươi. Nhưng tu vi của ta không cao nên khi uống loại rượu này chỉ sợ hiệu quả không lớn.” Diệp Lăng Nguyệt thành khẩn nói.
Sa Cuồng cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chịu đựng được cám dỗ của Luân Hồi Cảnh, liền truyền lời ra ngoài, bảo người phủ Thái Thú đưa rượu tới.
Không bao lâu sau, Lam Thải Nhi liền tự mình đưa rượu tới.
“Sa Cuồng, nếu ngươi dám đả thương Lăng Nguyệt muội muội cho dù chỉ là một sợi tóc, ta nhất định sẽ khiến cho Sơn Hải bang các ngươi gà chó không yên.” Lam Thải Nhi lúc tới đưa rượu, nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt âm thầm dùng mắt ra hiệu.
Sa Cuồng không nói lời nào, nhận lấy vò rượu.
Một vò rượu là có thể đột phá Luân Hồi Cảnh, Sa Cuồng mở vò rượu trong tay ra.
Vò rượu vừa được mở ra đã ngửi thấy một mùi hương kì lạ, đặc biệt hơn là phía trên vò rượu lại xuất hiện một mảnh ánh sáng ngũ sắc.
Sa Cuồng sống đã vài chục năm nhưng chưa từng thấy qua loại rượu nào thần kì như vậy.
Mùi thơm của rượu này cho dù có để đấy ba ngày thì cũng không bay đi, nói đây là rượu thần tiên có lẽ Sa Cuồng cũng tin.
Sa Cuồng đã có bảy tám phần tin tưởng lời nói của Diệp Lăng Nguyệt.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi hãy uống trước mấy hớp đi.” Sa Cuồng mang vò rượu đưa tới trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cầm hũ rượu, thầm nghĩ trong lòng, cũng may là Lam tỷ tỷ nghe hiểu lời nàng nói, rượu được đưa tới quả nhiên là Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng tửu đầu.
Diệp Lăng Nguyệt nhấc vò rượu lên, đổ vô miệng một hớp lớn, một hớp rượu uống vào, Sa Cuồng chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể nàng dường như tăng thêm mấy phần.
“Ta cảm giác ta thật giống như muốn đột phá.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa vội vàng ngồi xếp bằng xuống đất, chỉ thấy bên người nàng xuất hiện một luồng sát khí, nhìn bề ngoài rất giống với triệu chứng đột phá từ Luyện Thể.
Sa Cuồng căn bản không thể ngờ tới Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng không phải là vì đột phá mà là muốn dùng Càn Đỉnh bên trong tay để làm khô Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng tửu đầu trong cơ thể.
Sa Cuồng thấy vậy không khỏi mừng rỡ.
Diệp Lăng Nguyệt chưa bao giờ biểu lộ thực lực ở trước mặt người ngoài, Sa Cuồng trước đó lấy được tình báo, cũng chỉ biết Diệp gia ngoài Diệp Hoàng Ngọc là Tiên Thiên cao thủ ra thì chỉ còn lại vài tên Hậu Thiên cao thủ, theo thứ tự là Diệp Cô và ba người con trai của hắn.
Diệp Lăng Nguyệt tuổi còn trẻ, không thể nào là Tiên Thiên cao thủ nên bây giờ xuất hiện triệu trứng muốn đột phá này, hiển nhiên là do lúc nãy đã uống rượu.
Sa Cuồng thấy nàng cũng không có triệu chứng trúng độc nên không chút hoài nghi mà đoạt lại vò rượu kia, thoáng cái hắn đã uống hết nửa vò.
Sa Cuồng sau khi uống rượu xong, đợi chờ được đột phá, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn cảm giác nguyên lực trong cơ thể mình đang dâng trào như sóng lớn, không ngừng đánh tới.
Hắn cảm giác đan điền giống như bị trướng lên như muốn nứt ra.
Đột phá, hắn cuối cùng cũng được đột phá, Sa Cuồng không ngừng cười to.
Oành...
Từ vị trí bụng của Sa Cuồng bỗng nhiên truyền tới từng tiếng vang trầm đục, Sa Cuồng liền ngưng cười cúi đầu nhìn về phía bụng.
Bịch bịch...
Càng nhiều tiếng vang, trên người Sa Cuồng bao gồm tay chân, thân thể, đầu đều phát ra âm thanh này.
Một Tiên Thiên cao thủ như Sa Cuồng căn bản không có cách nào có thể chịu được sức công phá của nửa vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, thân thể của hắn không chịu nổi nguyên lực cường đại chuyển động, nguyên lực trong cơ thể bắn ra tán loạn, cả người hắn trong nháy mắt đã bị bắn thành một cái cái phễu rỗ.
“Làm sao có thể... Luân Hồi Cảnh... Đột phá... Ta muốn ngươi cùng chết!” Sa Cuồng không cách nào chấp nhận sự thật này, hắn vô cùng tức giận, định ép tới gần Diệp Lăng Nguyệt.
Cho đến lúc này, Sa Cuồng vẫn không rõ vì sao Diệp Lăng Nguyệt uống Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng thì không việc gì, mà hắn uống vào thân thể lại biến thành bộ dáng này.
“Đột phá? Ngươi không có cơ hội này.” Diệp Lăng Nguyệt đã làm khô Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng tửu đầu trong cơ thể, nàng không nhanh không chậm đứng lên.
Trong con ngươi của Diệp Lăng Nguyệt lóe lên một tia ác độc, chỉ nghe một một tiếng huýt gió, mấy cây Long Kim Châm đã cắm vào điểm chí mạng trên người Sa Cuồng.
Sa Cuồng ôm hận, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, trong mắt của hắn lúc này chỉ còn lại hận ý và sự không cam lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]