Thấy Sa Chiến không có cốt khí, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như vậy. Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi mặt đầy khinh bỉ.
Nhìn lại bên kia, Tống Nghiễm Nghĩa bị Đại Hoàng cắn vào động mạch chủ, không bao lâu thì tắt thở.
Diệp Lăng Nguyệt vung tay lên, Tiểu Chi Ước rất nhanh lập tức liền giơ một khối huyền thiết, run rẩy đi tới.
Huyền thiết mà Sa Chiến và thủ hạ của hắn mò vớt được ước chừng phải có trên dưới một trăm khối.
Cũng có nghĩa là ở dưới đáy nước còn có khoảng hơn chín ngàn khối huyền thiết.
Sơn Hải Bang giữ gìn cũng thật cẩn thận, những huyền thiết này tương đối hoàn hảo.
“Lăng Nguyệt, quá tốt rồi, lại có thể chắc chắn được rằng những huyền thiết đó đều ở dưới đáy sông. Chúng ta mò vớt cả đêm, lấy huyền thiết về thì nguy cơ của Diệp gia sẽ được giải quyết.” Lam Thải Nhi vui mừng không thôi.
Nàng suy nghĩ, nếu mình và Lăng Nguyệt đem mười nghìn khối huyền thiết về. Cha và người nhà Diệp gia chỉ sợ sẽ ngạc nhiên đến độ cằm rớt xuống đất.
Để xem sau này cha và Văn sư gia còn có thể cười nhạo nàng hữu dũng vô mưu nữa hay không.
“Lam tỷ tỷ, tỷ có muốn lập một đại công không?” Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười không nói.
“Đại công? Chúng ta đây không phải là đã lập đại công rồi sao, mười nghìn khối huyền thiết đây.” Lam Thải Nhi mặt đầy khó hiểu.
“Tìm thấy quặng huyền thiết chẳng qua chỉ là bổn phận, không tính là đại công. Nhưng nếu như có thể giúp Ly thành trừ đi một đại họa, vậy thì lại khác rồi.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, vừa liếc mắt về Sa Chiến.
Sa Chiến kia nghe thấy, mí mắt đập mạnh một hồi.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?” Sa Chiến có loại dự cảm rất không tốt. Hắn đột nhiên cảm giác được cái chết của Tống Nghiễm Nghĩa cũng có lẽ là may mắn nhất.
“Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, nếu trong Sơn Hải bang chỉ qua một đêm, đột nhiên tìm thấy nhiều quặng huyền thiết như vậy, không biết kết quả sẽ như thế nào.” Diệp Lăng Nguyệt toét miệng cười một tiếng. Dưới ánh trăng, nét mặt tươi cười chói lóa như hoa vậy.
Sa Chiến thấy vậy tim đập thình thịch. Nhưng chính vào lúc này, đầu ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt bắn ra một thứ gì đó lăn vào trong bụng Sa Chiến.
“Ngươi cho ta ăn cái gì vậy!” Sa Chiến bị dọa sợ đến hồn bay phách tán. Hắn cũng biết Diệp Lăng Nguyệt là người của hiệp hội Phương Sĩ.
“Một loại độc dược luyện chế từ trứng rắn hổ mang. Sa Thiếu Bang Chủ, mỗi một chuyện ta bảo ngươi làm tiếp theo đây. Tốt nhất ngươi chỉ nên ngoan ngoãn làm theo, nếu không, độc dược phát tác thì đến thần tiên cũng không cứu nổi ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt vẫn cười sảng khoái. Chỉ là trong nụ cười của nàng, không hề có ý cười mà lại lộ ra một cỗ hàm ý lạnh lùng.
Lam Thải Nhi nghe thấy thì giật mình, trong lòng thầm nghĩ. Mẹ ơi, đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà thế nào tiểu nha đầu Lăng Nguyệt kia thì đầu óc lại lanh lẹ, còn nàng thì ngay cả cái nhỏ nhặt nhất cũng không nghĩ ra.
Chẳng trách cha và Văn sư gia lão sư luôn cười chê nàng.
Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi lúc này chia binh làm hai đường. Lam Thải Nhi phụ trách quay lại Ly thành, liên lạc với Lam Thái Thú. Về phần Diệp Lăng Nguyệt thì áp giải đám người Sa Chiến, cả đêm bí mật tiến hành kế hoạch “vu oan giá họa” của nàng.
Rạng sáng, bên trong Sơn Hải Bang truyền đến một trận những tiếng bước chân đinh tai nhức óc.
Lam Thái Thú mặc quan phục mang theo một ngàn quân sĩ, bao vây Sơn Hải Bang.
Vào lúc này, bang chủ Sơn Hải Bang Sa Cuồng, đang nằm trên bụng tiểu thiếp thứ bảy ngủ say giấc. Thấy ánh lửa ngút trời phía bên ngoài, từng nhịp tiếng bước chân. Liền vội vàng kéo dây lưng lên, đến áo cũng không kịp mặc, liền vội lao ra khỏi phòng.
Trong Sơn Hải Bang, đã sớm loạn như một nồi cháo.
“Bang Chủ, không hay rồi. Lam Thái Thú mang theo một ngàn nhân mã, nói là Sơn Hải Bang cướp quặng huyền thiết của Diệp gia, nên muốn lục soát Sơn Hải Bang.” Một tên bang chúng lảo đảo chạy vào.
“Lại là Lam Ứng Vũ. Hừ, lần trước không phải là vừa mới lục soát đấy ư, lần này lại lục soát.” Sa Cuồng không hề có chút kinh hãi nào.
Dù sao thì quặng huyền thiết cũng không có ở Sơn Hải Bang này. Cho dù Lam Ứng Vũ có lật tung toàn bộ Sơn Hải Bang lên, cũng không thể tìm thấy một khối huyền thiết nào.
“Sa Cuồng, có người tố cáo nói trong kho bạc của Sơn Hải Bang các ngươi, giấu mười ngàn khối huyền thiết của Diệp gia.” Lam Thái Thú đi tới dưới sự vây quanh của binh sĩ.
“Thái Thú đại nhân, điều này rõ ràng là đang vu cáo. Ngươi đã nhiều lần dẫn người lục soát Sơn Hải Bang ta. Nếu lần này, ngươi không tìm ra quặng huyền thiết nào. Ta coi như là liều chết đi Đế Đô cáo ngự hình, cũng nhất định phải đòi lấy một lời giải thích.” Sa Cuồng hừ lạnh một tiếng.
“Có phải vu cáo hay không, điều tra rồi sẽ biết.” Lam Thái Thú không nói nhiều nói, vung tay lên. Những binh sĩ phía sau lưng liền như sói như hổ xông vọt vào.
Sắc mặt Sa Cuồng không vui, nhưng lại không dám gây xung đột với Lam Thái Thú đã đột phá luân hồi cảnh.
“Báo cáo! Kim khố của Sơn Hải Bang thiết kế tới chín cái khóa sắt, không cách nào đột nhập được vào.” Rất nhanh sau đó, thị vệ liền quay trở lại.
“Sa Bang Chủ, ngươi hẳn biết phải làm gì rồi chứ?” Lam Thái Thủ liếc mắt, trợn mắt nhìn Sa Cuồng, sau đó vô cùng không tình nguyện lấy ra chìa khóa kim khố, lần lượt mở chín cái khóa ra.
Ngay sau khi cánh cửa cuối cùng được mở ra. Lam Thái Thú và đoàn binh sĩ phía sau nhất thời không lên tiếng.
Sa Cuồng cũng không quay đầu lại nhìn, mặt hắn đầy tức giận nói.
“Lam Thái Thú, các ngươi cũng đã thấy rồi đấy. Bên trong trừ những tài vật mà bang ta tích lũy nhiều năm ra, thì không có thứ gì.”
“Sa Cuồng, ngươi hãy quay đầu nhìn một chút đi.” Lam Thái Thú cười lạnh mấy tiếng.
Sa Cuồng nghe thấy, chần chừ quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy rõ đồ vật trong kim khố, mắt Sa Cuồng thoáng cái liền mở thật lớn.
Làm sao có thể!
Trong kim khố, lại có mười ngàn khối huyền thiết chất thành một đống thật chỉnh tề
Ánh sáng bên trên quặng huyền thiết tản mát ra chiếu trọn cả kim khố sáng như ban ngày.
“Làm sao có thể. Điều này thật không thể nào. Số huyền thiết này...” Sa Cuồng miệng há to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra. Mười ngàn khối huyền thiết này, tại sao lại xuất hiện ở trong kim khố.
Điều tồi tệ nhất là, vàng bạc châu báu, còn cả mỏ đan dược vốn ở trong kim khố của Sơn Hải Bang tất cả giờ đều không thấy nữa!
“Sa Bang Chủ, có phải ngươi muốn nói, những mỏ huyền thiết này tại sao lại tự mọc thêm chân, từ đáy sông Ly Thủy mà chạy đến trong kim khố của Sơn Hải Bang đúng không? Chuyện này, vẫn nên là do Sa Thiếu Bang Chủ nói cho ngươi biết đi.” Ngay lúc Sa Cuồng trăm miệng cũng không thể bào chữa thì một thanh âm cùng với hai người đột ngột đi tới.
Đi phía trước chính là Diệp Lăng Nguyệt. Bên cạnh nàng còn có Sa Chiến đang bị trói buộc.
“Con, Chiến nhi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sa Cuồng khó tin nhìn con trai mình.
“Xin cứu mạng, Thái Thú đại nhân, cha. Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của con tiểu tiện nhân nhà Diệp gia này. Ả ta âm mưu bắt cóc con, còn buộc con uống thuốc độc, uy hiếp con tìm chìa khóa dự bị của kim khố. Những huyền thiết này, tất cả đều do tiểu tiện nhân này vận chuyển tới kim khố. Xin Thái Thú đại nhân minh xét, giúp Sơn Hải Bang chúng con rửa sạch oan khuất.” Tiểu tử Sa Chiến kia cũng vô cùng giảo hoạt. Dọc đường đi hắn làm bộ phối hợp với Diệp Lăng Nguyệt, nhưng vừa nhìn thấy cha mình, liền lập tức cắn ngược lại Diệp Lăng Nguyệt.
Lam Thái Thủ nhìn Diệp Lăng Nguyệt một chút rồi nhìn cha con Sa gia thêm chút nữa.
“Ồ? Sa Thiếu Bang Chủ. Ngươi chắc chắn số huyền thiết này đều là do một mình ta mang tới? Mang thế nào? Dùng cái gì?” Diệp Lăng Nguyệt không hề kinh hoảng, khóe miệng nàng giương lên, không nhanh không chậm hỏi lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]