“Chi Ước... Chi Ước” 
Tiểu Chi Ước vừa gãi đầu vừa trợn mắt chỉ về phía trước. 
“Ý ngươi là muốn ta đi về phía trước?” 
Tiểu Chi Ước ngoài việc thỉnh thoảng thích đùa dai ra thì phần lớn thời gian đều rất ngoan, nhưng hôm nay nó lại có chút khác thường. 
Diệp Lăng Nguyệt nửa tin nửa ngờ đi sâu vào bên trong theo chỉ dẫn của Tiểu Chi Ước. 
Không biết đã đi bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới cảm thấy bùn nhão của đầm lầy dưới chân đã biến mất. 
Phía trước xuất hiện một cái hồ giống xanh thẳm như minh châu vậy, một cái cây cao lớn chọc trời xuất hiện ở trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước. 
Diệp Lăng Nguyệt chưa từng thấy qua cái cây nào như vậy, mỗi một chiếc lá nhỏ đều sáng lấp lánh như trân châu. 
Dưới gốc cây kia không hề có thổ nhưỡng, trên không chạm trời, dưới không chạm đất. 
“Ngươi nói, ngươi biết loại cây này? Nó gọi là Bất Tử Mộc?” 
Tiểu Chi Ước lại kêu thêm mấy tiếng. 
Tiểu Chi Ước sinh ra ở trong Hồng Mông Thiên, sau đó đi theo Ngọc Thủ Độc Tôn, kiến thức so với Diệp Lăng Nguyệt cao hơn rất nhiều. 
Bất Tử Mộc còn gọi là Niết Bàn Mộc, truyền thuyết nói rằng sau khi Phượng Hoàng dục hỏa thì lưu lại hạt giống cây này. 
Loại hạt giống này chỉ cần mấy ngày là có thể sinh trưởng thành Phượng Hoàng Mộc, Phượng Hoàng Mộc là loại cây thích hợp nhất để Phượng Hoàng đậu lại và làm tổ. 
“Ngươi muốn ta leo lên Bất Tử Mộc?” Diệp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870386/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.