“Đại hoàng, công kích bên trái đằng trước Lang Vương.”
Phượng Tân đứng ở sau lưng Đại Hoàng, đối mặt tình huống như thế, không hề hốt hoảng, chợt nói.
Đại Hoàng nghe hiểu lời nói của Phượng Tân, nhe rang đạp chân một cái, cùng chiến đấu với Lang Vương.
Đại Hoàng vừa rời đi, hai con chó sói còn lại phân tán ra rồi vây quanh Phượng Tân.
Bọn chúng nhận ra được, Phượng Tân là người bình thường.
Trong ánh mắt của Phượng Tân lóe lên một tia lệ quang.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đạp một quyền. Tên thư sinh Phượng Tân nhu nhược lại biết võ?
Nếu để ý một chút sẽ phát hiện ra. Phượng Tân cũng không biết võ, mỗi lần hắn công kích đều không có Nguyên Lực. Nhưng hạ thủ của hắn vừa gian xảo vừa chuẩn xác. Thân thể hắn giống như một con lươn trơn trượt cùng với Đại Hoàng bên tả bên hữu, giáp công bầy sói.
Xương sống của Đại Hoàng giống như một cánh cung to lớn, bay vút lên trời, phía trước bàn tay như thanh thép, nhắm ngay vào thắt lưng Lang Vương.
Đầu đồng, đuôi sắt, lưng đậu hũ, nói chính xác là loài sói
Sói đói đầm lầy cũng không ngoại lệ, Lang Vương bị đau, kêu thảm một tiếng. Đại Hoàng nhân cơ hội dùng cái đuôi cuốn chặt lấy Lang Vương.
Lang Vương giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, Phượng Tân tránh hai con chó sói, tay sờ vào eo, chỉ thấy một vệt trắng như tuyết lóe lên, đâm vào đầu Lang Vương. Cùng lúc màu trắng hồng của não phun đầy đất.
Sói đói ở hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870384/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.