Bên trong Phượng phủ, Mục lão tiên sinh nhìn Phượng Tân sắc mặt tái xanh đang nằm trên giường, cả trán và mặt của lão tử đều nhăn lại thành một chữ “xuyên”.
“Khốn kiếp, rốt cuộc các người canh chừng thiếu gia như thế nào vậy.”
“Mục quản gia, bọn nô tỳ đã sớm khuyên thiếu gia rằng sương đêm nặng, không thích hợp mở cửa sổ, nhưng thiếu gia vì con phương Hạc kia...” Một đám nô tỳ đều bị dọa sợ đến không ngừng dập đầu.
Trên chiếc giường nhỏ, trong tay Phượng Tân đang nắm chặt một con phương hạc màu vàng.
Hắn nắm rất chặt, giống như sợ có người cướp đi phương Hạc.
“Còn quỳ ở chỗ này làm gì, không mau đi mời hội trưởng tới.” Mục lão tức giận khiển trách những người nô bộc kia.
Trong tay Phượng Tân, trong con phương hạc nhỏ màu vàng kia có một luồng đỉnh tức đang đi vào trong cơ thể Phượng Tân, mắt thường không nhìn thấy được.
“Lão sư, ta không sao.” Phượng Tân tỉnh lại, mặc dù khí lạnh trong cơ thể vẫn rất nặng, nhưng sắc mặt hắn đã khôi phục lại bình thường, ngay khi hàn chứng đang phát tác nặng nhất thì Phượng Tân cảm giác như có mọt dòng nước ấm đang chảy vào cơ thể mình.
Nên khí lạnh trong cơ thể hắn tạm thời được áp chế xuống.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ? Đúng là liệt tổ liệt tông Phượng gia phù hộ.” Mục lão tiên sinh nói.
Lúc này,Trần hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ cũng vừa đến, hắn tiến lên kiểm tra cho Phương Tân một lúc.
“Sức khỏe của Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870314/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.