Vừa ra khỏi sân, Diệp Lăng Nguyệt đã gặp tiểu Chi Ước ngồi trên bậc cửa, bên chân là một đĩa hạt hướng dương.
Tên nhóc này, lúc này đã quen thân với mọi người của Kiều Sở Viện rồi nên càng không sợ gì. Tuy nói tính cách nó hơi khó chịu nhưng dáng vẻ nó quá dễ thương nên mọi người đều cưng chiều nó.
Ngay cả Diệp Hoàng Ngọc trước giờ không thích thú hoang nhưng thấy bộ dạng nịnh nọt của tiểu Chi Ước thì trên mặt cũng sẽ lộ ra một nụ cười.
Lúc này, tiểu Chi Ước đang dùng hai móng vuốt nắm lấy một hạt hướng dương, cắn tách tách thật là vui vẻ.
Ở nơi cách nó không xa có một chú chó vàng lớn đang nằm sấp, lông của chú chó đó bóng loáng, khi đứng dậy thì rất cường tráng, đó chính là chú chó dữ mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã dùng Càn Đỉnh để cứu.
Xem ra con chó dữ này cũng biết chút tính người, hôm đó Diệp Lăng Nguyệt đã cứu nó, nó dường như cũng biết trên người Diệp Lăng Nguyệt có bảo bối lợi hại.
Sau hôm đó thì vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài Thạch Phường.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt về nhà, nó ngoan ngoãn đi theo sau nàng, còn đi theo cả đoạn đường đến tận Diệp gia.
Diệp Lăng Nguyệt giữa đường cũng xua đuổi mấy lần, nhưng không được bao lâu lại thấy nó đi theo đằng sau.
Sau đó quản gia của Diệp gia đi ra nhìn thấy chú chó dữ, còn tấm tắc bảo là kỳ lạ, nói con chó này thân hình cường tráng nhìn giống như có huyết thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870248/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.