Vừa ra khỏi sân, Diệp Lăng Nguyệt đã gặp tiểu Chi Ước ngồi trên bậc cửa, bên chân là một đĩa hạt hướng dương.
Tên nhóc này, lúc này đã quen thân với mọi người của Kiều Sở Viện rồi nên càng không sợ gì. Tuy nói tính cách nó hơi khó chịu nhưng dáng vẻ nó quá dễ thương nên mọi người đều cưng chiều nó.
Ngay cả Diệp Hoàng Ngọc trước giờ không thích thú hoang nhưng thấy bộ dạng nịnh nọt của tiểu Chi Ước thì trên mặt cũng sẽ lộ ra một nụ cười.
Lúc này, tiểu Chi Ước đang dùng hai móng vuốt nắm lấy một hạt hướng dương, cắn tách tách thật là vui vẻ.
Ở nơi cách nó không xa có một chú chó vàng lớn đang nằm sấp, lông của chú chó đó bóng loáng, khi đứng dậy thì rất cường tráng, đó chính là chú chó dữ mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã dùng Càn Đỉnh để cứu.
Xem ra con chó dữ này cũng biết chút tính người, hôm đó Diệp Lăng Nguyệt đã cứu nó, nó dường như cũng biết trên người Diệp Lăng Nguyệt có bảo bối lợi hại.
Sau hôm đó thì vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài Thạch Phường.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt về nhà, nó ngoan ngoãn đi theo sau nàng, còn đi theo cả đoạn đường đến tận Diệp gia.
Diệp Lăng Nguyệt giữa đường cũng xua đuổi mấy lần, nhưng không được bao lâu lại thấy nó đi theo đằng sau.
Sau đó quản gia của Diệp gia đi ra nhìn thấy chú chó dữ, còn tấm tắc bảo là kỳ lạ, nói con chó này thân hình cường tráng nhìn giống như có huyết thống của sói, chi bằng cứ nuôi nó trong sân để làm chó giữ nhà cũng được.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ rằng cũng có thể thêm một người bạn cho tiểu Chi Ước, nên nuôi nó trong Kiều Sở Viện rồi đổi tên nó thành Đại Hoàng.
Đại Hoàng nghe tiếng thì giống như binh sĩ nhận được lệnh của tướng quân vậy, vèo một tiếng chồm qua, ăn sạch sẽ số vỏ hạt dưa đó.
“Nè!” Tiểu Chi Ước lại gọi một tiếng, Đại Hoàng lại vèo một tiếng chạy nhanh về.
Cứ chạy đi chạy lại, cũng rất ra dáng.
“Thật sự nhìn không ra, ngươi còn có mấy phần điệu bộ của đại ca.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn một lúc thì tức cười, cái tên nhóc này bản thân không có bản lĩnh gì mà chỉ biết giày vò Đại Hoàng, trò hề này mấy ngày gần đây nàng đã thấy tiểu Chi Ước biểu diễn không dưới bảy tám lần rồi.
Tiểu Chi Ước giống như là biết Diệp Lăng Nguyệt muốn đi ra ngoài nên vội vàng dừng trò vui lại rồi chui vào trong vạt áo của nàng, theo Diệp Lăng Nguyệt ra ngoài.
Đi một mạch đến Thạch Phường thì thấy bên ngoài Thạch Phương có một người quen quen đứng đó.
“Đại biểu ca, sao huynh lại đến đây?” Người Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy chính là Diệp Thánh đã bị giam một tháng, Diệp Thánh từ sau vụ huyền thiết thạch giả lần trước thì bị phạt đóng cửa suy nghĩ, đến cả sinh nhật của Diệp Cô cũng không được tham gia.
“Còn năm ngày nữa chính là buổi đi săn bắn ba năm tổ chức một lần của Thu Phong Trấn rồi, lần này do huynh dẫn con cháu Diệp gia tham gia.” Diệp Thánh gặp Diệp Lăng Nguyệt thì cười, giờ đây hắn coi như đã hoàn toàn tiếp nhận người biểu muội này rồi. “Lăng Nguyệt, muội cũng phải chuẩn bị, huynh định tiến cử muội cùng bọn huynh tham gia buổi săn bắn.”
Buổi săn bắn của Thu Phong Trấn, đúng như tên gọi chính là đi sắn, tức là tiến hành cuộc thi săn bắn ba ngày ba đêm ở núi Thất Tinh.
Phàm là võ giả trong trấn hai mươi tuổi trở xuống đều có thể tham gia.
Buổi săn bắn không giống với việc Diệp Lăng Nguyệt vào núi tu luyện trước đó, buổi săn của Thu Phong Trấn có thể vào khu vực đỉnh núi, ở đó có nhiều mãnh thú ăn thịt dữ tợn như hổ, sói, báo.
Những mãnh thú đó sức lực kinh khiếp, thích ăn thịt người, ngay đến cả cao thủ Hậu Thiên gặp phải bầy hổ sói cũng rất khó thoát thân.
Khi buổi săn bắn tổ chức lần đầu, là do trưởng trấn đề nghị, ý định ban đầu là để rèn luyện thế hệ người trẻ tuổi trong trấn.
Nhưng từ sau khi Diệp gia và Tống gia nổi lên trong trấn, thì ý nghĩa của buổi săn bắn đã khác rồi. Cuối cùng bên nào săn được nhiều thú hoang nhất trong buổi săn thì được mặc định là có quyền ưu tiên thu thập mỏ khoáng ở núi Thất Tinh.
Vậy nên, buổi săn bắn trên núi của Thu Phong Trấn là đặc biệt quan trọng.
Việc Diệp Lăng Nguyệt tham gia buổi đi săn rất nhanh đã được quyết định, cùng tham gia với nàng còn có bốn con cháu Diệp gia khác, lần lượt là Diệp Thánh, Diệp Thanh, Diệp Ninh và Diệp Anh của các nhà khác.
Đến ngày diễn ra buổi đi săn đó, Diệp Lăng Nguyệt đã đến dưới chân núi Thất Tinh.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc
Mới vừa đến chân núi thì nghe thấy phía sau có một loạt tiếng vó ngựa bay nhanh đến, hôm qua vừa đổ mưa nên đường rất lầy lội, ngựa phi nhanh qua khiến bùn đất bắn tung tóe vào cả người Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt có hơi nổi cáu, ngẩng đầu nhìn lên thì để ý đến năm con ngựa cao lớn chạy nhanh qua trước mặt, đang ngồi trên lưng ngựa là mấy tên con trai trẻ tuổi thần sắc hung tợn, trước người họ đều đeo gia huy (1) của Tống gia.
Lại là Tống gia... Diệp Lăng Nguyệt hứ một tiếng, đi về phía trước một cách chậm rãi.
Mấy tên con cháu Tống gia cưỡi ngựa, cả quãng đường đấu đá lung tung cho đến dưới chân núi, phía trước là con cháu Diệp gia bao gồm cả Diệp Thanh và Diệp Ninh cũng đã chờ đợi từ sớm.
Nhìn thấy Diệp Ninh dung mạo khá đẹp, một tên con trai mười sáu mười bảy tuổi ở trên lưng ngựa kẹp bụng ngựa rồi bước chậm lại, đón lên trước một cách ngạo mạn.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là đồ vô dụng Diệp Thanh ngươi. Nghe nói ngươi đã thua một nàng gái ngốc trong Tộc Thí của nhà mình, ngươi vẫn còn có mặt mũi đến tham gia buổi săn bắn.” Người nói chuyện tên Tống Hãn, là con trai thứ của gia chủ Tống gia Tống Vạn Sư.
Người này ỷ vào tu vi Luyện Thể tầng sáu của bản thân nên ở trong Thu Phong Trấn vẫn luôn ức hiếp đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, là tên ác ôn nổi tiếng.
Hắn thấy Diệp Ninh xinh đẹp, trước đó cũng quấy rối mấy lần, Diệp Ninh nể hắn là con thứ của Tống gia nên lần nào cũng chỉ có thể tránh đi, không ngờ lần này lại gặp trong buổi săn bắn.
“Tống Hãn, ngươi nói ai là đồ vô dụng?” Diệp Thanh bị Diệp Lăng Nguyệt đánh bại, việc này vẫn luôn lấn cấn trong lòng hắn, lại cộng thêm việc Diệp Thanh có chút cảm tình với Diệp Ninh, ở trước mặt người trong lòng của mình bị người khác xỉ nhục như vậy nên Diệp Thanh lại càng mất mặt.
“Ồ, còn không vui à. Diệp Thanh, nếu không phải có tỷ tỷ ngươi bảo vệ thì người còn có thể có hôm nay sao. Diệp Ninh, ta nói nàng dứt khoát ở một nhóm với ta cho rồi, kẻ vô dụng đến một nàng gái ngốc cũng có thể đánh thắng thì lát nữa trong buổi săn bắn sẽ chỉ cản trở nàng thôi.” Tống Hãn nói xong thì cúi xuống rất ngả ngớn, muốn dùng tay sờ mặt của Diệp Ninh.
Diệp Thanh tức giận, đột ngột lủi ra một bước, dưới chân dùng thế hoành tảo thiên quân quét về phía vật cưỡi của Tống Hãn.
Tống Hãn đó nhìn thấy thì thoắt một cái bay lên không trung, lại dùng một tay xách con ngựa hắn cưỡi lên, sức lực đó ít nhất cũng không dưới ba bốn trăm cân.
Diệp Thanh không ngờ Tống Hãn lại có kỹ năng như vậy, sắc mặt bất giác thay đổi lớn.
“Đồ vô dụng đúng là vô dụng, đến cả một con súc sinh cũng đối phó không nổi.” Tống Hãn thấy vậy thì cười lớn lên.
Nhưng chính vào lúc này, ngựa của Tống Hãn bỗng hí dài một tiếng, trên đầu gối bị một hòn đá bay đánh trúng.
Ngựa bị kinh hãi giống như phát cuồng giơ hai chân trước lên, Tống Hãn không chú ý nên đánh thốc chồm người bay ra rồi ngã xuống đất bùn với tư thế cực kỳ không tao nhã, áo quần lập tức lầy lội, lấm lem toàn thân.
“Ai, là ai ám toán tiểu gia!” Tống Hãn vẫn còn kinh hồn, nổi điên nói.
“Ồ, Tống nhị gia, vừa nãy ngươi mới nói đến câu cả nàng gái ngốc cũng không đánh thắng được thì gọi là đồ vô dụng. Hiện giờ ngươi đang quỳ trước nàng gái ngốc mà ngươi nói đó, vậy không phải là đến cả đồ vô dụng cũng không bằng ư.”
Chỉ thấy trước mắt Tống Hãn có thêm một đôi ủng nhỏ nhắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]