Edit & Dịch: Emily Ton.
Tai phải khổng lồ của Hỏa Vân Cự Ưng, đối với Phượng Vũ mà nói, thật giống như một căn phòng to lớn.
"Ta không có linh lực, nhưng ta biết điểm yếu của hắn." Phượng Vũ nhướng mày.
"Thật tuyệt!" Hỏa Vân Cự Ưng hạ giọng: "Nếu ngươi có thể đuổi hắn đi, ta sẽ không ăn ngươi!"
Phượng Vũ hít sâu một hơi, không có tu vi chỉ có thể khổ sở thế này thôi: "...... Được."
Phượng Vũ ngồi ở trong lỗ tai của Hỏa Vân Cự Ưng, nói cho nó biết về điểm yếu của Quân Lâm Uyên: "Quân Lâm Uyên người này, tu vi nghịch thiên, ngươi căn bản đánh không lại hắn, trốn cũng trốn không thoát, nhưng có một biện pháp có thể khiến hắn tạm thời phân tâm."
Nghĩ vậy, khóe miệng Phượng Vũ gợi lên một nụ cười nhẹ: "Hắn có thói ở sạch rất nặng!"
Ý tưởng này thực ra đã được lấy cảm hứng từ giọt nước dãi của Hỏa Vân Cự Ưng.
Phượng Vũ vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn vị thiếu niên mặc áo choàng đen đối diện.
Tay phải của hắn cuộn tròn thành nắm đấm, linh khí cuồn cuộn tràn ra, quanh quẩn ở chung quanh nắm tay, làm biến dạng vùng không gian này!
Một luồng linh lực vô cùng khổng lồ bạo động giữa trời và đất!
"Mau đi!" Phượng Vũ ngồi ở trong tai phải Hỏa Vân Cự Ưng, hô to thành tiếng!
Hỏa Vân Cự Ưng nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tình vẫn ôm theo hy vọng cuối cùng trong tình huống tuyệt vọng, thân hình nhanh chóng phóng về phía Quân Lâm Uyên!
Ngay khi cả hai bên đã sẵn sàng đối mặt ——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau/91444/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.