“ Cẩn thận” Quân Lâm Uyên đã ý thức thấy có nguy hiểm, chân mày hơi nhíu lại.
Theo phản xạ hắn đưa tay túm lấy Phượng Vũ.
Chỉ sau một khắc, hắn đã tiếp được chiêu của cửu chuyển Bích U Thánh Mãng.
Phượng Vũ mặc dù không bị cửu chuyển Bích U Thánh Mãng bắt được, nhưng lực đạo trên tay Quân Lâm Uyên cũng không hề nhẹ, hắn tiện tay đã đem Phượng Vũ ném sang một bên.
Phanh
Phượng Vũ nằm sấp dưới mặt đất, trọng miệng đầy bùn.
Theo ngay phía sau là Ngự Minh Dạ, không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến cái cảnh tượng trước mắt.
Gương mặt đẹp đẽ, sáng ngời, mày kiếm nhí chặt lại, trong miệng lẩm bẩm: “ Cái này không đúng, sao lại cứu người nhỉ? Đây không phải là tính cách của Quân Lâm Uyên, hắn vì sao lại cứu người chứ?”
Thân là đối thủ của Quân Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn, hắn đã biết rõ.
Nghe được âm thanh phát ra, Phượng Vũ theo bản năng quay đầu lại.
Rất nhiều năm về sau, Ngự Minh Dạ đều không thể quên được cái khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Phượng Vũ.
Gương mặt mộc của nàng, mang nét đẹp giản dị chất phác của người thiếu nữ, miệng đầy bùn lại còn dính thêm chút cỏ khô. Bộ dạng như vậy thật là thảm hại nhưng cũng thật là đáng yêu a.
“Ha ha ha ha ha” Ngự Minh Dạ không hề kiêng nể mà phát ra tiếng cười lớn.
Phượng Vũ ánh mắt đầy oán giận liếc hắn.
Thời điểm 4 mắt giao nhau, chớp một cái, Ngự Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau/2705544/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.